"Thánh" Andres Iniesta bóng gió khả năng rời Barca

Thứ Hai, 05/09/2016, 09:36
Trong buổi họp báo gần nhất của Barca, tiền vệ Andres Iniesta bất ngờ tuyên bố sẽ ra đi trong tương lai không xa, ngay khi anh cảm thấy không còn sung sức cho các trận đấu đỉnh cao.


Vài năm trở lại, cái đầu gối chằng chịt vết mổ và chiếc dây chằng luôn trong trạng thái sẵn sàng “lìa”. Ở tuổi 32, không quá già nhưng chẳng còn trẻ trung, liệu có phải hơi sớm với Iniesta khi nói lời chia tay? Hay đằng sau kế hoạch ấy là một suy nghĩ khác từ lăng kính của cá nhân Iniesta? 

Từng mạnh dạn từ chối Barca

Dữ liệu của Ủy ban điều tra dân số Barcelona cho biết, vào năm 1996, có 11.028 dân nhập cư vào thành phố lập nghiệp, bao gồm 99 người tới từ khu tự trị Castilla La Mancha, một trong số đó là Andres Iniesta. Cậu bé 12 tuổi đã bắt đầu giấc mơ sân cỏ của mình như thế.

Arda Turan (áo vàng) đang đảm nhiệm xuất sắc vị trí của Iniesta.

Iniesta sớm bộc lộ tình yêu với môn thể thao vua trước đó 10 năm. Cha anh, một thợ nề ở vùng quê Fuentealbilla đã làm việc cật lực suốt 3 tháng trời và lấy hết tiền dành dụm mua đôi Adidas Predator cho con trai chơi bóng. Trên nền đất xi măng với hai cọc gỗ làm gôn ở la pasta, khu vui chơi thể thao ngoài trời địa phương, Iniesta tập miệt mài tới năm 8 tuổi rồi theo học ở đội trẻ của Albacete.

Albacete là tình yêu lớn nhất cuộc đời Iniesta. “Tôi trân trọng Barca, nhưng Albacete mới là mái nhà thực sự”, Iniesta chia sẻ trên El Pais. Ở đội alevin, Iniesta luôn cố gắng đứng đầu lớp, đồng nghĩa là tấm vé tới xem các anh đội một thi đấu ở La Liga. “Tôi từng phát điên khi Barca nã vào lưới Albacete 7 bàn”, Iniesta nhớ lại.

Hơn 4 năm dùi mài kinh sử, Iniesta được bầu làm cầu thủ xuất sắc giải trẻ Brunete. Anh vô tình lọt vào mắt xanh của đội ngũ tuyển trạch Barca. Cánh cửa La Masia rộng mở. Bấy giờ, Iniesta chớm bước qua tuổi 12. Oái ăm thay, giới hạn độ tuổi đầu vào La Masia là 14. Đại diện Barca vỗ về Iniesta, hứa rằng sẽ ưu ái và giữ chỗ cho Iniesta sau 3 năm.

Nhưng ít tuần sau, lời mời chính thức từ gã khổng lồ xứ Catalan được gửi đến Iniesta. Số là Jorge Troiteiro, một gương mặt khác từng tỏa sáng ở Brunete được nhận vào La Masia.

Nhà cậu này tới tận phòng đào tạo, đề đạt nguyện vọng đội xếp con mình ở chung phòng với ai đấy từng chơi cho Albacete. Phía Barca không muốn mất đi cùng lúc hai tài năng lớn nên mới phá lệ, cho Iniesta “đi học” trước tuổi.

Mẹ Iniesta chẳng hề hứng thú trước viễn cảnh cậu con còi cọc xa nhà, nhưng ông xã nhà Andres tin rằng thời cơ đổi đời đã đến. Iniesta còn nhớ như in cách cha anh căn dặn: “Đôi khi, cơ hội chỉ đến một lần trong đời con à”.

Iniesta thì không thích Barca tới mức sống chết phải gia nhập Blaugrana. “Không, con không muốn”, Iniesta tỏ ra cứng đầu. Trong lúc đó, cha anh vẫn cố gắng nhồi nhét tư tưởng cule vào trí óc con trai. Ông treo ảnh Michael Laudrup và Pep Guardiola lên đầu giường, ngày đêm kể chuyện về Barca.

Bức bối là cảm giác của Iniesta. Nhưng không vì thế mà anh để cảm xúc chen lấp lý trí. Một ngày, Iniesta nhớ lại câu nói của cha. “Papa, gọi Barca đi”.

Phần thưởng từ Brunete là chuyến thăm quan công viên Port Aventura tại Tarragona. Messi cùng ông bác ruột Jose Antonia tiện đường tạt qua La Masia để trao đổi về kế hoạch sắp tới.

“Mọi thứ đều ổn, nhưng họ nhắn nhủ đi xa không phải chuyện đùa. Cuộc sống vài năm đầu rất vất vả, như một cơn ác mộng giữa trưa hè vậy”, Iniesta bộc bạch trên ấn phẩm chủ nhật của El Pais. Nghe xong, Iniesta quyết định ra về.

Ý tưởng ban đầu của anh là tiếp tục nhịp sinh hoạt ở Fuentealbilla. Song hễ khi nào tiến gần trái bóng, câu nói của cha lại văng vẳng bên tai Iniesta. Hai tuần sau, Iniesta hòa mình vào dòng di cư 99 người tới Catalan, chính thức trở thành một phần lịch sử của Barca.

Thời khắc của chuyến hành hương

Trên chiếc Ford Orion xanh biếc, cha mẹ và ông ngoại hộ tống Iniesta tới La Masia. Họ dừng chân ở Tortosa nghỉ ăn trưa. “Không ai động đũa. Mẹ tôi khóc liên hồi, còn ông ngoại cố động viên tôi. Nhưng tôi chẳng thể nhìn xuống khay thức ăn. Địa ngục là đây chứ đâu”, Iniesta bộc bạch.

Sau một ngày thu xếp chỗ ở, Iniesta cắp sách tới trường. Cha mẹ đưa anh tới tận cổng, không quên dặn dò: “Con cứ chú tâm mà học mà tập, chúng ta sẽ đợi đây tới hết giờ”.

Nhưng khi Iniesta quay ra, không ai đứng chờ anh. Cảnh tượng đó lặp đi lặp lại suốt 15 ngày. Cứ mỗi lần như thế là Iniesta lại gào khóc.

Người nhà luôn tới thăm anh vào thứ bảy và rời đi vào chủ nhật. Iniesta hiểu rằng, ngày mai anh sẽ đi học mà không có vòng tay chở che của cha mẹ. Dần dần, thói quen ấy cũng biến mất. Cuối tuần, Iniesta phải giải khuây ở phòng của các anh lớn, khi xem phim lúc chơi game.

Tuổi tác và chấn thương làm hạn chế khả năng đóng góp của Iniesta cho Barca.

Anh không còn gặp người thân thường xuyên. 7 ngày/tuần chưa bao giờ lâu đến thế. “Hai đứa tôi (cùng Troiteiro) bé nhất ở đây. Chúng tôi học tập, giải trí và sinh hoạt dưới sự hướng dẫn của đàn anh Victor Valdes”, Iniesta kể.

Nhưng Iniesta cũng hiểu rằng mọi người làm vậy vì mong mỏi anh trưởng thành. Để Iniesta tự lập là cách tốt nhất xoa dịu căn bệnh nhớ nhà và tự ti. Iniesta càng thấm thía hơn khi năm 2000, anh nhận về hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên từ Barca.

Những đồng tiền đầu tiên Iniesta kiếm được giúp bố anh bỏ hẳn việc lao động chân tay trên các công trường xây dựng năm 40 tuổi.

Cũng trong năm đó, Iniesta tậu nhà, đón cả gia đình sang Tây Ba Nha. Anh tính mua biệt thự biển ở Pedralbes với đầy đủ tiện nghi nhằm báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ. Nhưng cha Iniesta không nghe.

Theo ông, Iniesta nên an cư ở Sant Just, khu dân cư của tầng lớp lao động trong thành phố cùng một niềm tin con trai mình giữ đạo làm người, uống nước nhớ nguồn. Để mỗi lần Iniesta ngoảnh lại nhìn về quá khứ, anh lại càng biết trân trọng hơn những gì mình đang có.

Gia đình ba thế hệ sống trong khu nhà ván liền kề. Iniesta vui vẻ với điều đó, vì niềm vui của mọi người cũng chính là hạnh phúc của anh.

Nhiều năm qua, Iniesta đã tránh xa những thú vui nhục dục của giới quần đùi và hy sinh sở thích bản thân vì tập thể. Người ngoài nhìn vào và mặc định cuộc sống của Iniesta thật tẻ nhạt. Nhưng Iniesta không nghĩ vậy. “Cha mẹ dành nửa đời người dõi theo từng bước đi của tôi. Còn tôi thì mới báo hiếu được phân nửa thời gian ấy. Thế thì tôi được nhiều hay mất nhiều?”, Iniesta phân trần.

Iniesta bảo rằng anh có nhiều thú vui là đằng khác. Anh có sách để đọc, có bạn ở nhiều trường đại học để tìm hiểu thế giới quan, có ruộng nho 140 hec-ta để thỏa ước làm nông, và có bóng đá để theo đuổi tất cả những sở thích trên. “Vui không hết, sao lại buồn?”, Iniesta hỏi ngược lại phóng viên.

Bây giờ, khi đã là chủ nhân bộ sưu tập đồ sộ gồm chức vô địch World Cup, Euro, Champions League, La Liga, Iniesta vẫn cất kỹ đôi giày đầu tiên được cha mua tặng.

Mỗi dịp về nhà, nhìn vào nó, Iniesta lại nhớ về la pista, nhớ những chuyến tàu sớm tới Albacete, những lần đá giải Brunete, và nhớ cả bữa ăn đáng quên ở Tortosa. “Mỗi lần thấy đôi giày, tôi lại tự nhủ mình từ đâu tới”, Iniesta nói.

Bóng đá, hay chính xác hơn là Barca đã cho Iniesta tất cả. Nhưng ngay từ đầu, Iniesta không hề thuộc về Catalan.

Chỉ là số phận và hoàn cảnh đã đưa đẩy hai thực thể ấy hòa vào làm một. Iniesta mãi mãi là cậu bé nhút nhát tới từ vùng quê Đông Bắc Albacete, với ước mơ nhỏ nhoi là một lần rảo bước trên đường hành hương Santiago de Compostela.

Không còn là bất khả xâm phạm

Trước thời điểm khởi tranh mùa 2015-2016, tờ Mundo Deportivo cho rằng Barca sẽ bước vào thời suy thoái khi Xavi rời đi. Nhưng hóa ra, đó lại là bước ngoặt mùa giải, khi Barca đã tìm được Rakitic – trẻ hơn, khỏe hơn và đa năng hơn. Mùa trước, Barca giành cú đúp quốc nội, còn Rakitic tỏa sáng với 7 bàn thắng.

Sự ra đi của Xavi cũng vô tình mở ra một thời đại mới cho Barca. Những tàn dư còn sót lại từ thời Pep Guardiola, một phần nào đó, cần lùi vào hậu trường, nhường chỗ cho những gương mặt mới, sức sống mới.

Không có gì lạ khi ngoại trừ Busquets và… Messi, không ai được đảm bảo tương lai tuyệt đối, kể cả Iniesta. 12 tháng trước, Enrique quyết định gạt Xavi và đó là quyết định sáng suốt. 12 tháng sau, cái tên Xavi đã chính thức trở thành dĩ vãng.

Rộng đường dư luận, Enrique càng có thêm quyết tâm củng cố những lựa chọn của mình.

Nếu quan sát kỹ, từ đầu mùa giải này, HLV Enrique đang áp dụng chính sách tương tự với Iniesta. Ông khai thác tối đa tài năng của Arda Turan, tiền vệ người Thổ Nhĩ Kỳ. Tính cả loạt trận giao hữu, Turan chính là cầu thủ đã ra sân nhiều nhất trong đội hình Barca.

Turan trẻ hơn Iniesta 2 tuổi, ít chấn thương hơn. Bản thân Turan có thể thua kém Iniesta về đẳng cấp chút ít, nhưng năng lực thì không đuối hơn là bao. Turan cũng chơi ở vị trí tiền vệ tổ chức, đã đóng vai đầu tàu ở Đội tuyển quốc gia Thổ Nhĩ Kỳ trong một thập kỷ trở lại đây.

Không cần Iniesta chủ động đánh tiếng ra đi, bản thân anh dường như không còn quá quan trọng trong kế hoạch đường dài Enrique xây dựng ở Nou Camp.

Đơn Ca
.
.
.