Ecuador: "Xa lộ" cocaine toàn cầu - Kỳ 2

Thứ Năm, 19/12/2019, 16:53
Ecuador ít bị chú ý trong hồ sơ Interpol, vì tỷ lệ giết người thấp và không có băng đảng ma túy hô mưa gọi gió như ở Mexico và Colombia. Tuy nhiên, Ecuador là một trong những "đường cao tốc" cocaine toàn cầu.


Những tuyến đường ma túy

Thuyền của những kẻ buôn lậu dùng vận chuyển ma túy ở Thái Bình Dương không được trang bị cho các chuyến đi xa và phải tiếp nhiên liệu tới 6 lần trên đường đi. Nhiên liệu được cung cấp bởi các tàu đánh cá. Các tàu này rời khỏi thành phố Manta mang theo đầy xăng và điện thoại vệ tinh để chờ đợi những cuộc gọi tiếp nhiên liệu. Mỗi tàu đánh cá mang theo 5 bồn xăng một lần, cho phép họ tiếp nhiên liệu cho một số thuyền. Mỗi bồn được bán với giá 35.000 đô la, nhờ đó họ có khả năng kiếm được 175.000 đô la cho mỗi chuyến đi 1-2 tuần.

Các hành trình của những kẻ buôn lậu thường kết thúc ở bờ biển Thái Bình Dương của Mexico hoặc Trung Mỹ, nhiều nhất là Guatemala hoặc Costa Rica. Ở đây, họ có thể gặp thuyền để giao hàng, nhưng nỗi sợ bị lạc đã khiến họ phải sử dụng phao vệ tinh hoặc radio có hỗ trợ GPS. Điều này cho phép họ thả các lô hàng xuống biển trước khi chuyển tọa độ cho các nhóm mục tiêu. Nhóm này tìm thấy các lô hàng bằng cách lần theo các tín hiệu phát ra từ phao.

Dù con đường ven biển vẫn là phương thức chính để buôn bán cocaine đến Mỹ, nhưng việc sử dụng Ecuador làm cầu hàng không đang gia tăng, do áp lực tăng dần trên các tuyến hàng hải. Những kẻ buôn lậu chủ yếu sử dụng máy bay Cessna và độ lại để có thể mang theo nhiều ma túy và nhiên liệu hơn, và thậm chí có khả năng tiếp nhiên liệu giữa không trung. Những chiếc máy bay này có thể mang từ 400-700 kg, và mất khoảng 6 giờ để đến Costa Rica hoặc Guatemala, nơi chúng có thể dỡ hàng hoặc tiếp nhiên liệu và tiếp tục đến Mexico.

Máy bay cất cánh bằng nhiều loại đường băng bí mật hoặc tùy biến. Những kẻ buôn lậu xây dựng đường băng bằng cách san bằng đất ở các khu vực bị cô lập, sử dụng các dải hiện có trên các tài sản tư nhân hoặc thương mại như dải được sử dụng cho máy bay dùng cho các đồn điền trái cây, hoặc sử dụng các sân bay bỏ hoang hay thậm chí là những con đường đang bị đóng để xây dựng.

Tuy nhiên, đối với cocaine được vận chuyển đến châu Âu, các tuyến đường chính chạy qua các cảng của Ecuador như Puerto Bolivar, và trên hết là trung tâm thương mại quốc tế của thành phố. Sự kiểm soát ở các cảng lỏng lẻo, trong khi tham nhũng cao, và những kẻ buôn lậu có một loạt tùy chọn để chiếm quyền điều khiển hàng hóa di chuyển qua chúng. Một số tìm kiếm quyền kiểm soát lô hàng bằng cách sử dụng các công ty xuất khẩu làm bình phong cho các chủ tàu của họ. 

Các công ty vỏ bọc này được thành lập dưới tên của những người mượn danh, thường là những người có ít nguồn lực kinh tế và không có tiền án tiền sự. Trong một số trường hợp, những kẻ buôn lậu mua các công ty có lịch sử xuất khẩu “sạch” trong thời gian dài để giảm rủi ro bị kiểm tra gắt gao. Các lô hàng xuất khẩu hợp pháp sau đó được sắp xếp và cocaine được giấu trong đó.

Tuy nhiên, một kỹ thuật phổ biến hơn là làm nhiễm bẩn các lô hàng hợp pháp, giấu thuốc trong các container trước khi chúng vào cảng, trong cảng hoặc sau khi các tàu rời bến cảng. Để đưa ma túy vào các lô hàng trước khi vào cảng, những kẻ buôn lậu nhắm mục tiêu không phải là hàng hóa mà là chính các container. Họ đóng gói ma túy vào các ngăn trên sàn, trần hoặc tường của các container rỗng trong kho lưu trữ sau đó sử dụng các liên hệ trong các công ty vận chuyển để đảm bảo container của họ được gửi đến một công ty có kế hoạch xuất khẩu đến đích của họ.

Các container cũng có thể bị ô nhiễm sau khi vào cảng. Xe tải chở hàng với ma túy được giấu trong các khoang bí mật sẽ chạy vào khu vực và di chuyển đến các điểm mù của camera an ninh để dỡ hàng. Công nhân bến tàu sau đó mở các container để đưa ma túy lẫn vào các sản phẩm hợp pháp. Một con dấu giả mạo sau đó sẽ che giấu được sự giả mạo. 

Các container và thậm chí chính các con tàu cũng có thể bị ô nhiễm sau khi chúng ra khơi. Những chiếc thuyền nhỏ hơn tiếp cận các con tàu ở các cửa sông ở thành phố Guayaquil và chuyển ma túy cho những người liên lạc giữa các thủy thủ đoàn, họ đóng gói ma túy vào một container hoặc một nơi cất giấu trên tàu.

Những phần tử hình sự

Những phần tử điều hành các đường dây ma túy này là sự kết hợp của các mạng lưới tội phạm ở Ecuador, Colombia, Mexico và châu Âu. Các nhóm môi giới cocaine ở Colombia, chẳng hạn như nhóm tội phạm La Constru ở Putumayo và kẻ buôn bán ma túy bí ẩn chỉ được biết đến với cái tên El Contador ở Tumaco, đàm phán các giao dịch ở Colombia hoặc tại các trung tâm tội phạm của Ecuador như Lac Agrio gần biên giới Putumayo và Guayaquil.

Các thỏa thuận được thực hiện cho một lượng cocaine "puesto en" (giao đến). Đối với các tập đoàn Mexico nói riêng, việc bàn giao có thể ở xung quanh biên giới Colombia. Tuy nhiên, những kẻ buôn lậu Colombia cũng có thể sắp xếp việc giao hàng đến các điểm ở Ecuador hoặc tới các điểm bàn giao ở châu Âu hoặc ngoài khơi bờ biển Mexico và Trung Mỹ. Các tay môi giới cocaine này ký hợp đồng phụ cho công việc tìm nguồn cung ứng và vận chuyển cocaine cho các nhà cung cấp dịch vụ hình sự hoạt động tại mỗi liên kết trong chuỗi.

Cocaine được giấu trong hàng chuối tại cảng Guayaquil.

Trong khu vực biên giới, những phần tử chính là các mạng lưới bị bỏ lại sau khi FARC giải tán, hoạt động ở cả hai bên biên giới. Các tế bào du kích được hậu thuẫn và hình sự hóa chịu trách nhiệm lên hàng ở Colombia và đảm bảo chúng được vận chuyển an toàn vào Ecuador. Việc buôn lậu có sự phối hợp của các chuyên gia hậu cần và mạng lưới các quan chức tham nhũng trước đây thường hợp tác với FARC trong sản xuất và mua bán cocaine.

Các tổ chức tinh vi, cấu hình thấp này được lãnh đạo bởi những kẻ buôn lậu, nhiều người trong số họ sống ngụy trang giữa các tầng lớp xã hội, kinh tế và chính trị khu vực. Những kẻ buôn lậu này tổ chức hậu cần của một lô hàng: điều phối các mạng lưới tham nhũng, tuyển dụng những kẻ buôn lậu, đảm bảo nhiên liệu, thiết bị và bất kỳ vật tư nào khác cần thiết. Họ cũng thuê các phần tử vũ trang để cung cấp an ninh, thu nợ và thực hiện các vụ ám sát.

Các phương thức buôn bán khác nhau đều đòi hỏi năng lực và liên hệ hậu cần khác nhau, và mặc dù một số kẻ buôn lậu đã biết làm việc với các phương pháp khác nhau, hầu hết đều là chuyên ngành. Các chuyến hàng ven biển được tổ chức bởi các gia tộc tội phạm, nhiều trong số đó tập trung ở thành phố Manta. Các mạng lưới này tuyển dụng ngư dân từ các cộng đồng ven biển để lái tàu thuyền, tổ chức các điểm dừng tiếp nhiên liệu và trang bị cho tàu thuyền các thiết bị và vật tư liên lạc.

Ngoài việc đảm bảo quyền tiếp cận phi đạo, các mạng lưới gửi hàng bằng máy bay nhỏ cung cấp nhiên liệu thông qua các khu vực tư nhân hoặc liên lạc nhà nước bị hỏng, thiết bị liên lạc cho phép họ phối hợp với các phi công đến và nhân bản các biển số máy bay được phép bay trong khu vực nơi họ sẽ hạ cánh. 

Để làm nhiễm bẩn container trước khi xếp hàng, họ cần liên hệ trong các công ty vận chuyển, trên hết là với những người điều phối container, kiểm soát container nào được gửi đến công ty nào và trong bãi chứa để họ có thể chất ma túy. Nếu họ làm nhiễm bẩn các container trong khu vực cảng, họ cần tài xế xe tải, người bốc vác, nhân viên bảo vệ và người vận hành tời có quyền truy cập thông tin về đường đi và vị trí của container.

Những kẻ buôn lậu và các tuyến đường mà chúng kiểm soát được bảo vệ bởi các mạng lưới tham nhũng có phạm vi đáng kinh ngạc. Cảnh sát và quân đội không chỉ thông qua các chuyến hàng ma túy chịu sự kiểm soát của họ, mà thậm chí còn cung cấp an ninh cho các chuyến hàng và những kẻ buôn lậu, vận chuyển cocaine trong xe công vụ của họ và thậm chí được cho là đã thực hiện các vụ ám sát. 

Nếu những kẻ buôn lậu bị bắt, hầu hết chúng đều có thể mua đường thoát khỏi rắc rối. Họ trả tiền cho các công tố viên và thẩm phán để có được phán quyết thuận lợi. Những kẻ buôn lậu cũng có thể kêu gọi các chính trị gia trong đường dây của họ, những người rút ra những thứ cần thiết để chấm dứt vụ án của họ.

Vĩnh Cẩm

.
.
.