Tôi muốn mình mãi là một đứa trẻ chăn trâu mơ mộng, vô tư như những cánh diều ước mơ chúng tôi thả lên bầu trời lộng gió mỗi buổi hoàng hôn. Nhưng, từng ngày trôi qua, tôi nhận ra mình đang dần trở thành một chàng trai thực thụ. Sợi dây diều mỏng manh chẳng thể giúp tôi buộc chặt thời gian để níu giữ tuổi thơ ở lại. Tuổi mười bốn, tôi từng thổn thức nơi lồng ngực khi ngửi thấy mùi bồ kết thoang thoảng phả ra từ mái tóc suôn mềm buông hờ sau lưng chị...