Chuyện chúng tôi bị “bắt cóc''

Thứ Bảy, 13/04/2024, 11:11

Trong số 136 bài thơ của tôi được trang Thivien.net đưa lên, thì bài thơ tình "Mùa thu không trở lại" được nhiều người đọc nhất và nhiều người thích nhất. Ngay từ khi bài thơ này được công bố trên báo chí cách đây gần ba chục năm, nó đã nằm trong sổ tay của không ít các bạn trẻ yêu thơ.

Và, trong một số đêm thơ sinh viên tôi tham dự cùng với các nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm, Hồng Thanh Quang... có nhiều bạn sinh viên đã đưa sổ tay xin chữ ký của tôi dưới bài thơ chép tay "Mùa thu không trở lại". Và, người chứng kiến sự ra đời của bài thơ này của tôi không ai khác là nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm, bạn thơ đồng niên với tôi.

Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới

Bài thơ "Mùa thu không trở lại" của tôi là một câu chuyện có thật, tình cờ xảy ra trong một đêm thơ sinh viên ở Nhà văn hóa Thanh niên Hà Nội trên phố Tăng Bạt Hổ cách đây khoảng gần ba chục năm. Trong đêm thơ ấy, Hoàng Nhuận Cầm và tôi đều bị các nàng thơ "bắt cóc". Khi chúng tôi đọc thơ xong, mỗi người được nhận một cái phong bì nhỏ gọi là chút "nhuận mồm" do Ban tổ chức đêm thơ đưa tặng. Hoàng Nhuận Cầm đút cái phong bì vào túi ngực áo.

Khi hai chúng tôi ra ngoài sảnh thì bất ngờ có một "nàng thơ" cười tươi đến chào Hoàng Nhuận Cầm, khen anh đọc thơ hay quá, rồi bất ngờ rút luôn chiếc phong bì ở túi áo ngực của Cầm như trêu đùa, bắt anh phải lững thững đi theo cô vào một quán nước giải khát gần đấy để ngồi trò chuyện.

2 nhà thơ nguyễn việt chiến và hoàng nhuận cầm.jpg -0
Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến và nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm (phải) trong ngày thơ Việt Nam.

Thấy bạn bị "bắt cóc", tôi định đi theo xem sao thì bất ngờ có một "nàng thơ" trẻ khác tiến lại gần, áp sát làm quen. Cô cầm trên tay cuốn thơ "Mưa lúc không giờ" của tôi do NXB Hội Nhà văn vừa ấn hành năm 1992 và đề nghị xin tôi chữ ký. "Em đã tìm gặp anh từ rất lâu, tìm cả trong những giấc ngủ và mộng mị, đến hôm nay mới gặp"- cô ấy nói những lời thảng thốt chỉ đủ cho tôi và cô nghe thấy.

Cô gái lật bìa thơ, chỉ tấm ảnh tôi chụp trong tập thơ và nói khẽ: "Em đã yêu nhà thơ này- anh có phải người đó không?". Tôi giật mình thú vị: "Đó là ảnh của anh, em có nằm mê không đấy?". Cô gái kể cho tôi nghe chuyện, người bạn trai gần gũi với cô ở trường đại học đã mua tặng cô tập thơ "Mưa lúc không giờ" của tôi ở một hiệu sách trên phố Tràng Tiền và bảo "Đây là tập thơ mà anh thích nhất!". "Em về đọc liền một đêm hết cuốn thơ và suốt đêm ấy, nằm mơ toàn thấy anh như một người tình!" - cô quả quyết như vậy.

Và, tiếp theo, tôi và cô gái trẻ cùng sang quán giải khát mà lúc trước Hoàng Nhuận Cầm và "nàng thơ" đã vào. Thật bất ngờ, Cầm và cô gái này đang say sưa trò chuyện thi ca, và anh đọc như "rót mật vào tai" cho cô ấy nghe bài thơ tình hay nhất của mình "Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến/ Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi/ Còn sót lại trên bàn bông cúc tím/ Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi/ Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới/ Như cánh chim trong mắt của chân trời/ Ta đã chán lời vu vơ, giả dối/ Hót lên! dù đau xót một lần thôi/ Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói/ Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ/ Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ/ Em hay là cơn bão tự ngàn xa/ Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ/ Gió em vào - nếu chán - gió lại ra/ Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó/ Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi".

Không giống Hoàng Nhuận Cầm, tôi không đọc thơ mà để cho "nàng thơ" của mình đọc những bài thơ em ấy thích nhất trong tập thơ của tôi. Sau đêm thơ nói trên, khi mọi người ra về, tôi có ý định tiễn cô gái ấy về nhà. Nhưng cô gái nói với vẻ rất thành thật: "Anh biết không, em sẽ ngủ một tuần liền, anh đến nhà em sẽ không gặp em đâu. Em sẽ chỉ gặp anh ở trong những giấc mơ của tuần lễ ấy thôi. Hãy đợi em ngủ hết một tuần rồi mới đến gặp, anh nhé!".

Chúng tôi chia tay nhau, ngay tuần sau, bài thơ "Mùa thu không trở lại" tôi viết về cô gái ấy đăng trên Báo Tiền phong. Chắc là cô gái ấy đã đọc được bài thơ này, vì lúc tạm biệt nhau, tôi bảo: "Em cứ ngủ hết một tuần đi, anh không quấy rầy đâu, tuần sau nhớ ra sạp báo mua tờ Tiền phong Chủ nhật, sẽ có bài thơ anh viết cho em để kỷ niệm đêm thơ này!".

Em như rượu - em làm ta cháy

Sau đó, chúng tôi không gặp nhau, cô gái ấy thoắt biến mất vào một đêm liêu trai nào đó mà tới hôm nay, tôi vẫn chưa tìm thấy hình bóng của nàng mà chỉ còn dấu tích trong bài thơ "Mùa thu không trở lại" như sau: "Cô bé ấy có một lần nói khẽ/ Anh tin không, em sẽ ngủ một tuần/ Anh đừng đến và đừng buồn anh nhé/ Em ngủ rồi còn ai nữa mà mong/ Em ngủ rồi, em có dậy nữa không/ Mùa thu tiễn anh qua miền phố vắng/ Mỏng manh quá lời yêu không đủ ấm/ Những đam mê ngày ấy ngỡ xa rồi/ Nỗi buồn chiều, ta uống với ta thôi/ Em như rượu - em làm ta cháy mất/ Giấc ngủ ấy ai tin là có thật/ Em một mình đốt hết cả mùa thu/ Ở bên kia thành phố có sương mù/ Ai hát đấy: Ta buồn như cỏ dại/ Dậy thôi em mùa thu không trở lại/ Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh".

Khi bài thơ "Mùa thu không trở lại" nói trên được in trên một số tờ báo và được chọn đưa vào một số tập thơ do các nhà xuất bản ấn hành, tôi đã nhận được rất nhiều hồi âm từ phía độc giả. Không hiểu sao, nhiều độc giả trẻ thích bài thơ này của tôi. Trong số hơn một trăm bài thơ của tôi đăng trên các trang web điện tử và trang web "Thi viện", thì bài thơ "Mùa thu không trở lại" được nhiều người đọc nhất.

Tôi cũng không hiểu vì nguyên nhân gì mà độc giả lại yêu thích bài thơ này, trong khi tôi chỉ coi đấy là một bài thơ tình nho nhỏ về mùa thu, vậy thôi! Hôm nay, tôi công bố câu chuyện trên vì có một số bạn thơ bảo tôi: "Ông hồn nhiên và ông dễ bị các em "lừa" lắm đấy! Em ấy bảo em nó ngủ một tuần liền, ông cũng tin à!". Lúc ấy thì tôi tin là nàng ngủ thật vì nàng chỉ muốn gặp tôi trong giấc mơ của mình thôi, biết làm sao được, hỡi các nàng thơ!

Trong tập thơ "Hoa hồng không vỡ" của tôi do NXB Phụ Nữ ấn hành có bài thơ "Mùa thu không trở lại". Sở dĩ tôi đặt tên cho tập thơ như vậy, vì từ xưa đến nay, hoa hồng vốn được coi là biểu tượng của tình yêu. "Hoa hồng không vỡ" đồng nghĩa với tình yêu luôn thao thức trong trái tim mỗi người. Trong cuộc đời thi sĩ của tôi, mỗi người đẹp đi qua đều để lại một câu chuyện tình thú vị. Tôi nâng niu những kỷ niệm về họ trong những bài thơ tình lặng lẽ ở phần sâu thẳm nhất của tâm hồn tôi.

Họ là bến đỗ bình an trong ký ức đầy sóng gió của cuộc đời tôi. Họ là vầng trăng mê đắm đêm đêm sưởi ấm tôi bằng thứ ánh sáng mộng mị chỉ thấy được trong cõi liêu trai. Họ là sự cứu rỗi đã giúp tôi vượt thoát lên nỗi cô đơn ám ảnh trong chuỗi ngày buồn nản đã qua. Họ là một phần quan trọng của tài sản tinh thần trong thi ca tôi. Và, hôm nay, khi ngọn gió tình thơ bắt đầu trở về trên cái "Cây cô đơn" cũ kỹ của tâm hồn tôi và trong nhịp trầm xuống của thi ca tôi - tôi mơ thấy: "Ta học cô đơn cách giãi bày/ Tìm lời tâm sự với heo may/ Học cây cách nhớ chim tu hú/ Để vắng xa kia gió lấp đầy".

Cũng bởi lẽ ấy, trong những khoảnh khắc tràn đầy thi ca này, các bạn cho phép tôi được nhấm nháp một góc nhỏ của ly rượu tình mà cuộc đời đã dành cho một người thơ như tôi trong mấy chục năm qua. Và, hãy để cho những người tình xưa trở về trong vòng tay chia sẻ của những câu thơ lãng mạn, những chuyện tình về một thời say đắm trước khi họ phải lãng quên nhau.

Những năm gần đây, các độc giả yêu mến thơ tôi vẫn thường nhắn nhủ, đề nghị tôi tập hợp toàn bộ các bài thơ tình tôi đã viết trong hơn 30 năm qua để in thành một tuyển tập thơ tình. Họ cho rằng, trong các thể loại thi ca tồn tại từ xa xưa đến nay, thơ tình vẫn được số đông độc giả thơ tìm đến vì thơ tình là tiếng nói của con tim, là tiếng nói của cảm xúc trữ tình dễ lay động hồn người hơn cả.

Họ cũng nhận định, cái "cõi yêu thương" ấy trong mỗi một con người, thường cất tiếng nói đắm say, ngây ngất rồi sau lại mộng mị, thở than mong được chia sẻ. Và, họ muốn các thi nhân hãy rung động cùng họ trong các cung bậc cảm xúc của tình yêu để viết nên những câu thơ bất hủ. Cũng giống mọi người, tôi đã yêu, đã từng ngây ngất trong cô đơn, và buồn bã trong xa vắng, tan vỡ và tôi đã viết những bài thơ tình để ghi lại những cảm xúc của riêng mình về cái "cõi yêu thương" lãng mạn, say đắm ấy!

Nguyễn Việt Chiến
.
.
.