Ngôi nhà trên chiếc bát úp
Bóng Khằn dần khuất sau những ngôi nhà mái rạ. Một mình chị trên triền núi rực màu hoa dại. Những bông hoa cánh mỏng, mọc giữa những khe đá hẹp, yếu đuối và đơn độc. Gió rười rượi tràn qua eo núi. Gió luồn vào tóc, vào ngực chị nghe nhồn nhột. Chị nếm thấy đầu lưỡi vị mặn của nước. Phía chân trời tít xa, những đám mây hình vảy cá chuyển sang nâu đất. Thoắt cái, bầu trời nhuốm màu bàng bạc. Không gian như chùng thấp ôm trọn ngôi làng giờ chỉ còn là một chấm nhỏ.
Làng nằm trong hẻm núi, dưới chân những đụn núi thấp! Những đụn núi nhấp nhô như chiếc bát úp trơ trọi, xù xì. Mùa hè, mặt trời ngỡ như sà thấp, quăng xuống hơi nóng ngột ngạt, bức bí đến khô người. Mùa đông, gió thi nhau trườn qua eo núi, rít lên những âm thanh lạnh lẽo. Gió đập sàn sạt lên phiên liếp của những ngôi nhà mái rạ thưa thớt dưới chân núi. Những ngôi nhà tạm bợ, như váy xống của thiếu nữ nghèo khó lỡ thì bay phơ phất trong tiếng rít của những cơn gió quái đản và tinh nghịch.
Trên cheo leo của chiếc bát úp lớn nhất, xa nhất là ngôi nhà lợp bằng cỏ lừng lững vẹt qua triền núi. Chủ nhân của ngôi nhà ken dày mái bằng những lớp cỏ tranh, thứ cỏ như những mũi mác đâm lên trời. Cỏ được cắt khi mặt trời chưa mọc, ngâm trong nước bùn đến khi bong bóng nổi thì vớt lên, để ráo. Sau đó, người ta đánh bằng tre hoặc hom, tạo thành lớp lợp dày. Nhìn từ xa, ngôi nhà giống như một tổ ong vò vẽ.
*
Người đàn bà giấu khuôn mặt đỏ hây vì gió trong chiếc khăn che mốc xì và cáu bẩn. Bầu trời trĩu nước, xám xịt. Những thân cây khẳng khiu đổ gập bởi những trận gió tràn qua eo núi. Có cảm tưởng như cơn giông chuẩn bị ập xuống, cuốn phăng mọi thứ trên triền dốc của những chiếc bát úp.
Chị chúi người về phía trước. Đôi giày vải bó rịt lấy đôi bàn chân nhỏ nhắn rách bươm hai đầu mũi. Chiếc quần Jean ngả màu vừa vặn với thân hình chắc nịch. Dưới tấm khăn che mặt, đôi mắt đẹp nhưng u buồn nhìn hút vào khoảng không, chênh chao trong khung trời đầy gió.
Chị đi sau đàn dê. Sau người đàn ông tên Khằn. Công việc của chị là phụ giúp con đầu đàn đưa những người bạn tình của nó sang mỏm núi bên kia để kiếm ăn. Thường, buổi sáng sớm là lúc các chị chàng hứng tình nhất nên rất khó quản. Do vậy, phải có người đi kèm, thi thoảng quất vào mông chúng những ngọn roi thúc giục để chúng có thể đến bên kia một cách nhanh nhất.
Phía trước chị, đàn dê hai tám con cái và một con đực nhảy cỡn từ mom đá này sang mom đá khác. Những chị chàng lông màu đen tuyền óng ả, ghếch chân trên những mom đá chênh vênh. Từ cơ thể mềm mại và uyển chuyển của chúng phả ra mùi nồng nồng đặc trưng của loài dê mùa phát dục. Khi một con cái trong đàn đứng ghếch chân, thể nào cũng có một vài cái bóng láng mượt lượn qua rồi thè lưỡi liếm láp lên phần thân thể đang tỏa ra mùi hương náo nức.
Trong đàn, Hắc là con đực duy nhất được giữ lại sau nhiều lần tuyển chọn. Hắc có phần trán dô, mình nở rộng, ngực sâu và lưng phẳng. Đầu nó ngẩng cao biểu hiện tính đực rõ nét. Bộ phận sinh dục của Hắc cân đối và nở nang. Hai bìu căng láng, tròn mịn, áp chặt vào hai bắp chân săn chắc. Bầu vú Hắc nở rộng, gắn thít phần bụng với nhiều tĩnh mạch nổi rõ. Lông bầu vú mịn, mềm mại. Hai núm vú dài đưa về phía trước. Hắc trở thành thủ lĩnh của đàn dê sau nhiều cuộc đọ sức về mức độ quyến rũ của giống đực. Anh chàng trở thành kẻ có uy lực tuyệt đối với hai mươi tám ả dê cái đang độ xuân sắc nhất.
Phía trước, Hắc đã dẫn đàn qua eo núi.
Và, bóng Khằn cũng dần khuất vào những ngôi nhà mái rạ thưa thớt, tạm bợ như váy xống của người thiếu nữ nghèo khó lỡ thì!
*
Căn nhà mái lợp bằng cỏ tranh lừng lững trên triền núi mòn vẹt, nhìn từ xa giống tổ ong vò vẽ có ba người sinh sống cùng đàn dê hai mươi tám con cái và một con đực. Để chống chọi với những trận gió tràn qua eo núi và cái nắng thiêu đốt thịt da, chủ nhân ngôi nhà quây những tấm tranh cỏ ken dày thành những căn phòng nhỏ, thấp đùn đũn. Căn đằng Tây là nơi ở của Khằn. Chiếc phản đóng bằng gỗ tạp chiều rộng bằng chiều dài là vật dụng duy nhất trong căn phòng bé tẹo.
Phía đằng Đông là chỗ ở rộng và tươm tất hơn của vợ chồng chị. Một chiếc bàn nhỏ có gương lược và một thỏi son gió màu đỏ. Chiếc giường có chắn tấm riđô hoa to loè loẹt và tấm ga màu tro lạnh, nhàu nhĩ, ẩm ướt. Ở giữa là nơi sinh hoạt chung, nấu nướng, giặt giũ và một phòng tắm quây tạm bợ. Phía sau nhà là một vũng nước nhỏ chảy rịn ra từ mạch nước trên núi. Nước trong veo, múc cả ngày cũng không cạn. Nước được dẫn về nhà bằng những chiếc máng nhỏ tự chế.
Mỗi buổi sáng, sau khi chui ra khỏi căn phòng đằng Tây, nơi những tấm lợp bằng cỏ sát sạt trên đầu, Khằn múc nước từ cái ang lớn nơi góc nhà, dội ào ào từ trên đầu xuống. Mùa đông cũng như mùa hè, cơ thể Khằn ngùn ngụt như có lửa. Đôi cánh tay trần cuồn cuộn những múi cơ, chắc nịch và cứng như thép của Khằn dễ dàng ghì chặt một chú dê đực khôn lỏi định trốn khỏi đàn ăn mảnh hoặc một chị dê cái không nghe lời.
Công việc đầu tiên trong ngày của Khằn là tháo chốt nơi cửa chuồng dê, rưới lên đầu và bộ phận sinh dục của nó một cút rượu trắng và hô lớn “Hắc…zô….zô”.
Con đực Hắc với bộ lông đen tuyền dựng đứng chân phía trước, hai bìu buông thõng căng cứng cất lên tiếng “be… be…”… Hai mươi tám nàng dê cái lông dựng đứng, ghếch cổ đứng yên rồi lần lượt ra khỏi chuồng. Anh chàng Hắc bám hai móng chân trên phiến đá, đầu ghếch xuống bộ lông trơn mượt đang tỏa ra mùi quyến rũ đến nồng nàn. Cặp sừng nâu bóng vươn cao, ngạo nghễ. Rồi, với phong thái của gã trai đầy dũng mãnh, anh chàng Hắc giơ hai chân trước lên trời, cất tiếng “be... be...”. Đắm đuối, ngọt ngào.
Hắc lần lượt chọn những chị chàng để ái ân. Hai tám nàng dê trong đàn được phân thứ bậc. Độ “sủng ái” lớn nhất dành cho hai nàng có bộ lông màu vàng mỡ và nâu xám. Bao giờ cũng thế, khi chốt cửa chuồng dê được mở, hai nàng được phép sóng đôi nhau ra khỏi chuồng đầu tiên. Không biết để lấy lòng người tình hay muốn lấp đầy khoảng trống thời gian chờ đợi, Vàng Mỡ và Nâu Xám xoắn lấy nhau, liếm láp bộ lông mềm mượt rồi cụng hai cặp sừng bóng mượt nghe “kạch, kạch”. Khi tiếng sừng va, cả mom núi sánh đặc mùi hương gợi dục. Và, thể nào đằng mom đá, hai bìu của anh chàng Hắc cũng căng lên, bờm dựng đứng… Nó đã nhận được tín hiệu phát đi của bạn tình.
Sau khi tháo chốt khoá chuồng, Khằn chọn phiến đá cao nhất để quan sát đàn dê. Chị, với tấm khăn nhàu nhĩ chùm kín mặt, lặng lẽ đứng một góc. Chị say mê ngắm nhìn con đầu đàn dũng mãnh và cái điệu bộ ngoáy tít mông của các nàng dê cái sau khi “xong việc”. Trên lưng chừng sườn núi, lần lượt hai tám nàng dê ngoáy tít mông, ghếch ghếch mỏm lên bầu không khí ướt mượt, sánh đặc. Những lần như thế, mặt chị lại bừng đỏ sau tấm khăn nhàu nhĩ. Và, có cảm tưởng là hơi nóng ngùn ngụt ấy phừng lên trong đôi mắt chừa ra ngoài tấm khăn.
Chị bối rối quay đi rồi lén nhìn người đàn ông đang đứng trên mom đá cao nhất. Khằn đứng đó. Tấm lưng trần đen nháng, chiếc quần không thắt nịt và vồng ngực vạm vỡ. Khằn không nhìn chị. Chưa bao giờ Khằn nhìn chị. Trong những bữa cơm gia đình, bất đắc dĩ phải ngồi đối diện, Khằn cũng chỉ cúi mặt xuống, ăn vội ăn vàng rồi bỏ bát đứng dậy.
Những buổi sáng lùa dê ra bãi, Khằn lừng lững đi trước. Trong tầm mắt của Khằn chỉ có đàn dê đang mùa sinh sản. Khằn không đánh số, không ghi chép nhưng anh biết rất rõ đến thời điểm nào thì dê cái sinh con. Nhìn điệu bộ nhảy lên ôm ngang eo người bạn tình của Hắc, cái điệu rung rung cặp giò sau và ánh sáng vụt ngang trong mắt của con đực đang độ sung sức, Khằn biết con cái ấy nhất định sẽ mang thai.
Bao giờ cũng thế, khi đàn dê đã được Hắc ban phát những khoái lạc và men theo triền núi đi xa, là lúc Khằn rời nhà đi vào làng.
*
Hẻm núi thưa thớt với những ngọn núi như chiếc bát úp rũ buồn trong những ngày mùa đông tầm tã. Những cơn gió quái đản và tinh nghịch trườn qua eo núi, len vào tận váy xống của những người đàn bà Bãi Cồn. Không gian nhuốm một màu lạnh lẽo và buồn thảm. Ấy thế nhưng, sang xuân năm ấy, cả triền núi rực một màu tươi mới. Cỏ xanh ngút mắt. Trăm loại mua, móc, dành dành, trập trội… lộc non chen nhau mơn mởn. Mỗi sáng, chị mở chốt chuồng dê. Đàn dê lông mượt, da bóng, vú căng vổng ngược kêu lên những tiếng sung sướng và khoái lạc theo con đầu đàn men theo triền núi. Chị ngắm nhìn đàn dê, ngắm người đàn ông ngực nở, bụng thon đang vươn mình trên mỏm đá đầu dốc.
Khi đàn dê khuất sau eo núi, bóng Khằn vẫn lừng lững trên triền dốc. Anh có ý đợi chị. Mắt Khằn vờn vợn, găm xuống mom đá:
- Chị dâu, tôi có chuyện muốn hỏi chị!
Chị giật mình đánh thót. Đôi gò má sau lần khăn nhàu nhĩ nghe rần rần như nung lửa. Chị lúng búng:
- Chú không vào làng à?
Khằn lắc đầu. Khoé miệng rộng đẹp như vẽ của Khằn giật giật, đôi mắt lạnh lùng vốn có giờ bối rối nhìn chúi xuống mom đá dưới chân:
- Chị dâu, chị… à, tôi định bàn với chị thay con Hắc đầu đàn.
Chị đơ người mất mấy giây. Cánh mũi nóng ran, giật giật.
- Hắc nó… nó vẫn… làm tốt mà!
Giọng chị khàn đục, yếu ớt. Khằn vẫn đứng yên, lạnh lùng. Hai bàn tay rắn đanh vòng trước ngực.
- Vẫn giữ nó lại, chị dâu à. Nhưng vị trí đầu đàn không còn thích hợp với Hắc nữa. Tôi phải đi xa một chuyến. Việc nhà nhờ cả vào chị đó, chị dâu…
Khằn quay người bỏ đi. Cái dáng lừng lững của Khằn vẹt một đường dài dưới eo núi. Đáng ghét. Chị lầm bầm chửi. Chiếc khăn trùm mặt xổ tung để lộ hai gò má hây đỏ. Chị bực bội đá mạnh vào mom đá.
Bóng Khằn dần khuất sau những ngôi nhà mái rạ. Một mình chị trên triền núi rực màu hoa dại. Những bông hoa cánh mỏng, mọc giữa những khe đá hẹp, yếu đuối và đơn độc. Gió rười rượi tràn qua eo núi. Gió luồn vào tóc, vào ngực chị nghe nhồn nhột. Chị nếm thấy đầu lưỡi vị mặn của nước. Phía chân trời tít xa, những đám mây hình vảy cá chuyển sang nâu đất. Thoắt cái, bầu trời nhuốm màu bàng bạc. Không gian như chùng thấp ôm trọn ngôi làng giờ chỉ còn là một chấm nhỏ.
Trên mỏm đá cao, chị nhìn thấy rõ bóng Hắc và những nàng dê cái phía bên kia triền đồi. Và, những ngày nhiều gió như hôm nay, chị còn ngửi thấy mùi hương gợi dục nồng nã, sánh đặc… Phía bên kia, thay vì điệu bộ nhảy lên ôm ngang eo người bạn tình, thay vì cái điệu rung rung cặp giò sau và ánh sáng vụt ngang trong mắt của con đực, anh chàng Hắc liếm mãi hai cặp chân rồi ghếch mõm lên trời kêu “be…be”. Cũng là tiếng “be…be” nhưng sao cách xa nhau quá! Chị nhìn xuống chiếc khăn bông trùm mặt nhàu nhĩ. Chị không tin Khằn không nhìn thấy đôi gò má phừng lửa và đôi môi khô rát của chị dưới lần khăn!
Chị cúi đầu. Hai gò má nóng ran vì ý nghĩ vừa thoáng vụt qua. Căn nhà như tổ ong vò vẽ bám trên chênh vênh vách núi rũ buồn trong những ngày mưa tầm tã. Căn phòng đằng Tây của Khằn biệt lập với căn phòng đằng Đông của vợ chồng chị.
Sau khi đưa đàn dê vượt qua eo núi sang mé đồi bên kia, chị bận rộn với việc giặt giũ và nấu nướng. Quần áo Khằn để riêng và bao giờ Khằn cũng tự tay giặt. Thi thoảng, Khằn lấy xe chở chị đi chợ huyện để mua sắm những vật dụng cần thiết.
Chị ngồi thẳng đơ sau yên xe, mặt phừng phừng như có lửa. Phía trước, Khằn cẩn thận cho xe lạng tránh những ổ gà. Xe chạy êm ru. Dẫu vậy, mùi sánh nồng quen thuộc vẫn tỏa ra nồng nã.
Một bận, đang ăn, Khằn chống đũa nhìn vào mắt chị:
- Chị dâu, tôi nói điều này nếu không phải, chị bỏ qua nhé. Tôi… tôi nghĩ, chị nên về nhà ngoại một thời gian!
Khằn quay mặt, tránh cái nhìn của chị. Lần ấy, chị đã giận dữ đứng lên, bỏ mặc Khằn ngơ ngác và tội nghiệp như một chú mèo có lỗi. Nhưng rồi chị khựng lại khi đứng trước cửa căn phòng nóng bức và chật chội. Trên chiếc giường đôi đóng bằng gỗ tạp là người chồng vĩnh viễn không ngồi dậy được của chị. Tai nạn thương tâm đã làm tê liệt toàn bộ phần tuỷ sống của anh. Chị quỳ sụp xuống nền nhà. Trước mắt chị là đôi mắt sáng vụt ngang của Vàng Mỡ, Nâu Xám… Là cái điệu ngoáy tít mông của những nàng dê trong những lần hoan lạc...
Những ngày sau, Khằn vẫn giữ điệu bộ lầm lì, ít nói. Mỗi sáng, khi tháo chốt cửa chuồng dê, bao giờ Khằn cũng ý tứ đứng cách xa chị vài trăm mét. Còn chị, chưa bao giờ tháo chiếc khăn trùm kín mặt. Chiếc khăn mốc thỉn giúp chị giấu đi những biểu cảm mà chị không thể nào điều khiển nổi. Dẫu vậy, chị có thể thấu rõ những ngọn sóng đang bùng lên dữ dội trong cái dáng vững chãi và chắc nịch của người đàn ông kia.
Những buổi sáng mai như thế, chị cay đắng ngắm nhìn những khoái lạc của đàn dê. Tiên sư chúng mày! Chị thầm chửi, mắt không thôi dõi theo người đàn ông ngực nở, bụng thon với tấm lưng trần rám nắng. Chị chửi mà nước mắt vòng quanh. Đôi mắt đẹp sưng lên, mọng nước.
*
Khằn rời eo núi đã năm ngày.
Năm ngày, không nhìn thấy ngọn khói mỏng len lên trên mái cỏ của căn nhà như tổ ong vò vẽ chênh vênh trên sườn núi. Chị đứng ngồi không yên, bụng như có kiến bò. Mỗi sáng, chị hờ hững mở chốt cửa chuồng dê. Chiếc khăn nhàu nhĩ trùm mặt được chị quấn ngang eo. Vẫn như ngày thường, Vàng Mỡ, Nâu Xám và những nàng dê ngoáy tít đuôi, xoắn xuýt cọ sừng vào nhau rồi rểnh rảng vượt eo núi sang triền đồi bên kia.
Sang ngày thứ sáu thì Khằn về. Chiếc quần bó sát không thắt lưng trễ nải dưới tấm lưng trần nháng đen, chắc nịch. Đi trước là một chú dê đực trưởng thành, ngực nở, bụng thon, hai bìu căng láng. Một chỏm râu màu hun tróc nghéo bên cặp sừng nâu bóng. Điệu bộ của nó không khác gì Hắc năm năm về trước. Cả sườn núi thoáng chốc nồng nã mùi hương gợi dục. Chị chụp vội chiếc khăn trùm mặt, quấn rịt lấy gò má đang bốc cháy, phừng phừng.
Khằn một tay nắm chặt đầu cặp sừng nâu bóng của gã dê đực, một tay cầm một gói nhỏ trao cho chị:
- Chị dâu, tôi mua cho chị bánh xà phòng và tấm vải kate may áo. Đàn bà con gái phố huyện mặc nó thấy đẹp lắm, chị dâu à!
Chị hờ hững cầm lấy gói quà, mắt không nhìn Khằn:
- Nó đây à?
Chị hất hất mớ tóc lòa xoà trước trán. Khằn buông tay khỏi sừng con vật:
- Ừ. Nhìn thế chứ được việc lắm đấy! Tôi phải cất công đi ngược lên mạn Bắc, phải “đổi” mất nhiều thứ mới đưa được nó về!
Nói rồi, Khằn vuốt nhẹ vào phần sau vành tai của con vật. Bất chợt, con vật đứng yên, lông dựng ngược, đuôi vỗng căng, bìu săn thín…
Người chị như có lửa. Chị nhìn chúi xuống mom đá dưới chân, hỏi:
- Chú định cho nó nhập đàn luôn à?
Khằn hào hứng:
- Đúng thế. Gọi nó là Pín, chị dâu!
Dứt lời, Khằn buông tay. Pín nhanh nhẹn nhằm hướng eo núi vượt sang. Khằn bám sát sau Pín. Chị đứng yên trên mom đá, mắt chăm chú nhìn theo. Đàn dê hai mươi tám con cái ghếch mỏm nhìn con đực dũng mãnh đang lừ lừ vượt qua eo núi.
Từ bên này, chị nhìn thấy Hắc đột ngột tách khỏi đàn, hai chân trước bám vào mom đá. Con vật lắc mạnh cặp sừng rồi cất tiếng “be…be”. Sau tiếng kêu, Hắc rời đàn, lầm lũi đi khỏi eo núi. Anh chàng Pín dũng mãnh lướt qua Hắc, hai cặp sừng nâu bóng lắc lắc ra chiều cảm thông rồi nhanh chóng quấn lấy những nàng dê vú căng vỗng đang đứng im chờ đợi. Pín ra mắt và lãnh ngôi vị đầu đàn bằng việc ban phát ái ân nồng cháy cho hai mươi tám nàng dê đang độ xuân sắc.
Hôm ấy, đàn dê về chuồng muộn. Chúng cố tình nhởn nhơ trên triền núi nhuốm màu sương giăng. Phải kiên nhẫn lắm, chị và Khằn mới chăn được chúng vào chuồng.
Chị nằm nghe tiếng đàn dê nhai lại thức ăn, nghe tiếng rủ rỉ của anh chàng Pín bên những người bạn tình. Cả người chị nóng ran. Chị chống tay nhìn người chồng nằm bất động bên kia giường. Bên ngoài, tiếng dội nước ào ào. Tiếng nước chảy mệt nhọc trên chiếc quần trễ nải, không dây thắt. Chị đứng lên, hai bàn tay lần tìm chốt cửa. Bàn tay chị chạm vào khoảng không rỗng ruểnh. Đã nhiều năm nay, cửa phòng chị không khép!
Chị mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Chấp chới trước mắt chị là tấm lưng trần rám đen, rắn chắc của Khằn. Anh đang rưới rượu trắng lên đầu bộ phận sinh dục của con đực Pín. Đôi bàn tay thon dài của Khằn khéo léo không để một giọt rượu rơi ra ngoài.
Trong giấc mơ chập chờn, chị đã nhìn anh giận dữ!