Đôi cánh thiên thần
Nhi sững lại. Mưa táp vào mặt Tú rát rạt. Mưa quất vào người Nhi xiêu vẹo. Tú kéo Nhi trở lại mái hiên trú mưa giữa ánh chớp lập lòe đầy ma mị. Nhi khóc. Lòng Tú chạo rạo. Hai tay hết vò vào nhau lại cho vào túi áo, hết đưa lên xoa mặt lại đút túi quần. Anh muốn nói gì đó mà không biết bắt đầu từ đâu giữa tiếng mưa rơi chưa dứt, tiếng khóc của Nhi cũng chưa dừng. Ký ức của Tú hiện về như những thước phim buồn đau.
Mưa sầm sập trên mái tôn. Mưa xối xả xuống lòng đường. Mưa giày xéo những cây phượng già xơ xác lá. Mưa làm Tú rùng mình vì lạnh. Liếc sang Nhi, Tú không mảy may chút thương cảm cái thân hình gầy guộc của Nhi đang dúm dó, run rẩy như con mèo vừa bị quăng xuống rãnh nước. “Lạnh này đã thấm gì so với cái lạnh của lòng dạ cô ta?”, ý nghĩa thoáng qua trong đầu khiến Tú nhếch mép cười khinh bỉ rồi lại chăm chú nhìn vào ngôi nhà đối diện phía bên kia đang hắt thứ ánh sáng vàng vọt xuống lòng đường lênh láng nước.
- Cô gọi lại cho y tá xem sao - Tú nói.
- Y tá vừa nhắn, ca này to, phải tiêm thuốc giục đẻ nên sẽ hơi lâu.
Vứt điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống rãnh nước gần đó, điếu thuốc quay vòng tít mù trước khi bị cuốn trôi theo dòng nước mưa đang ào ào chảy xuống. Tú rít lên qua kẽ răng những âm thanh đầy phẫn uất:
- Mẹ kiếp, những con đàn bà thất đức.
- Anh biết cái gì mà nói. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
- Phải rồi, cô thì hơn gì họ, cũng máu lạnh như nhau cả thôi.
Nhi ném ánh mắt giận dữ về phía Tú. Đôi mắt như có lửa. Tú rùng mình. Anh chợt thấy mình vô lý khi bỗng chốc không kìm được cảm xúc để nỗi niềm riêng tư của bản thân chen vào giữa hai người, chen vào công việc chung đang làm và vào cái đêm mưa gió sập sùi vốn dĩ đã đủ làm cho con người cảm thấy bực bội, khó chịu. Nghĩ cho cùng, anh có quyền gì mà phán xét cô cơ chứ. Anh đang bối rối định tìm lời xin lỗi Nhi thì Nhi ôm đầu hét lên “Aaaaaaaaa…”, rồi bất ngờ bỏ chạy trong mưa. Tú lao theo nắm lấy cổ tay Nhi:
- Nhi đừng đi. Chúng ta còn phải chờ đón bé nữa mà.
Nhi sững lại. Mưa táp vào mặt Tú rát rạt. Mưa quất vào người Nhi xiêu vẹo. Tú kéo Nhi trở lại mái hiên trú mưa giữa ánh chớp lập lòe đầy ma mị. Nhi khóc. Lòng Tú chạo rạo. Hai tay hết vò vào nhau lại cho vào túi áo, hết đưa lên xoa mặt lại đút túi quần. Anh muốn nói gì đó mà không biết bắt đầu từ đâu giữa tiếng mưa rơi chưa dứt, tiếng khóc của Nhi cũng chưa dừng. Ký ức của Tú hiện về như những thước phim buồn đau.
- Nhi à, Tú xin lỗi. Thông cảm cho Tú. Đời Tú buồn quá…
*
Tú là đứa trẻ lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Vừa mới sinh ra, Tú đã bị bỏ lại gốc đa đầu làng trong một cái làn rách rưới. Rốn còn chẳng được cắt, gây trên da bám đầy người chẳng được lau. Sống ở trại trẻ, chứng kiến các bạn xung quanh được người ta nhận nuôi, rồi đón đi, biết bao lần Tú khấp khởi hy vọng. Nhưng năm tháng cứ qua đi, Tú vẫn đứng ở cổng dõi ánh mắt theo những bước chân tíu tít của các bạn cùng cha mẹ nuôi về nhà mới. Tú sờ lên khuôn mặt có vết chàm đen kéo dài từ trán đến hết gò má mà lòng sũng buồn. Lẽ thường, người ta chỉ chọn những em bé sáng sủa, khôi ngô tuấn tú, ai lại đi chọn đứa bé mặt mày lấm lem, đen đúa. Tú thôi chờ mong.
Ngày Tú trưởng thành, Tú được ra ở riêng sau khi xin được vào làm công nhân cho một xí nghiệp giày da xuất khẩu. Dịch COVID khiến công ty phải cắt giảm nhân công, Tú đi chạy xe ôm công nghệ. Túc tắc cũng kiếm đủ ăn, đủ tiền trả nhà trọ. Trong những lần chở khách, Tú quen Hằng, một cô gái làm nghề trang điểm. Trái tim Tú bao lần thổn thức trước sự nhí nhảnh hồn nhiên của Hằng. Khuôn mặt đẹp như trăng rằm ấy, Tú đã ôm ấp từng đêm trong giấc mơ chập chờn. Những lần Hằng có khách xa, Tú chở Hằng đi và tình nguyện chờ đợi để được chở Hằng về.
Vào một đêm mưa gió, Tú và Hằng lao vào nhau trong cơn say nồng nặc mùi bia rượu. Chiếc giường ọp ẹp trong căn phòng trọ tuềnh toàng của Tú kẽo kẹt rung lên từng hồi. Tú ngập tràn hạnh phúc. Tỉnh cơn say, sau giấc ngủ đêm mệt nhoài, Hằng hoảng hốt nhìn anh, quáng quàng mặc lại sống áo và vội vàng bỏ đi.
Tú biết tin Hằng có thai qua một người bạn. Hằng lạnh lùng nói “bỏ” mặc cho anh van xin tha thiết. Đời Tú đã khổ rồi. Nay trời cho đứa con để bù đắp những khuyết thiếu, thiệt thòi ấy, Tú hứa sẽ đi làm đêm làm ngày để nuôi con. Nhưng Hằng nói, Tú chỉ là một sai lầm thoáng qua trong đời. Mà đã là sai lầm thì Hằng chỉ muốn xóa thật nhanh để còn bắt đầu một cuộc sống mới và thế là Hằng bỏ đi dúm ruột của anh khi mới chỉ 8 tuần tuổi.
Tú đến phòng khám phụ sản theo chỉ dẫn của người bạn, nháo nhào tìm Hằng, nháo nhào tìm sự sống cho con mình trong tia hy vọng mong manh. Trong đám người loạng choạng, Tú nhìn thấy Hằng thất thểu ôm bụng đi ra, khuôn mặt nhợt nhạt. Anh chồm lên lao về phía Hằng:
- Con tôi đâu?
Hất tay Tú ra khỏi vai, miệng Hằng ráo hoảnh: “bỏ rồi”, Tú thẫn thờ khuỵu gối xuống, Hằng nhanh chóng leo lên taxi. Tú khóc như đứa trẻ. Người bảo vệ già nhìn Tú thương cảm:
- Về đi cháu, coi như em bé không có duyên với đời.
Ngước nhìn ông với ánh mắt van vỉ:
- Cháu muốn đưa bé về chôn cất, cháu phải làm gì hả ông?
- Cháu đợi đến tối, sau khi hết bệnh nhân, y tá sẽ thu gom vào một chiếc túi đen và để ra thùng rác kia. Nhưng biết đâu mà tìm…
Bỏ câu nói giữa chừng, người bảo vệ già lắc đầu đi về phía ghế ngồi.
Tú dắt xe sang bên kia đường, tựa lưng vào gốc cây, đôi mắt thẫm buồn chăm chắm nhìn vào hướng phòng khám không dời cho đến khi bóng tối bịt bùng bủa vây xung quanh. Một cô gái mặc áo blouse xách theo mấy túi bóng đen mở cửa bước ra. Cô ta tiến đến chiếc thùng rác cao ngang ngực đặt cạnh chiếc cột điện gần đó. Ngó nghiêng xung quanh khi không có ai qua lại, cô ta nhanh chóng thả mấy bịch nilon vào rồi trở lại phòng khám.
Tú vội vã lao đến. Mặc cho mùi chua ngoét, khăn khẳn sộc thẳng lên mũi, Tú không ngần ngại lôi từng túi rác ra tìm kiếm. Sau khi vứt hết sang bên cạnh những bọc bông băng, giấy vệ sinh dùng rồi, tay Tú chạm vào một bọc nhỏ ươn ướt, nhào nhạo. Tú khẽ khàng đặt lên vỉa hè rồi chầm chậm mở ra. Đập vào mắt anh là một hình ảnh vô cùng kinh hoàng.
Những hài nhi lớn nhỏ không còn nguyên vẹn quằn quyện với nhau bởi những bầy nhầy máu thịt. Có hài nhi bằng quả dưa chuột, có hài nhi chỉ bằng ngón tay, ngón chân. Có hài nhi bị cắt rời mất tay, mất chân hoặc khủng khiếp hơn nữa là không có đầu. Tất cả đều oằn oặt, bợt bạt, nhão nhoẹt. Tú sợ hãi giật vội bàn tay, buông người ngã bịch xuống đất. Cơn buồn nôn từ đâu ập đến thốc tháo, quằn quại cả ruột gan phèo phổi. Mồ hôi ướt lạnh sống lưng, từng hàng da gà nổi lên chi chít.
Sau giây phút sợ hãi đó, Tú trấn tĩnh lại. Trong lòng chợt trào nên niềm thương xót vô bờ trước những hình hài không còn nguyên vẹn. Sự xót thương ấy lấn át những nỗi sợ hãi mà trước đó Tú vừa trải qua. “Con ơi, ba xin lỗi con vì đã không cứu được con. Ba sẽ đưa các con về cùng ba”. Tú gói bọc nhỏ đó vào chiếc áo, lồng thêm một lượt nilon nữa rồi treo lên xe. Về đến phòng trọ, Tú mở điện thoại tìm thông tin những nơi tiếp nhận, gom xác hài nhi. Câu lạc bộ “Bảo vệ mầm non” hiện lên màn hình. Tú liên lạc với trưởng nhóm và rồi tức tốc đi trong đêm…
Đó cũng là cơ duyên đưa Tú đến công việc thiện nguyện đang làm hiện giờ. Ban ngày Tú chạy xe ôm công nghệ, tối đến Tú cùng các bạn trong câu lạc bộ của mình gặp nhau rồi cùng chia nhau đi các ngả đường đến các phòng khám sản phụ khoa trên thành phố để gom góp những hài nhi xấu số. Họ kết nối được những y tá có lòng trắc ẩn và liên hệ mỗi khi phòng khám có “ca”. Cuối ngày, các thành viên đều đem về ngôi nhà chung của câu lạc bộ rồi cùng nhau lau chùi tắm rửa cho các bé. Bé to thì được đặt vào hộp nhựa riêng, những bé xíu xiu, họ nâng niu cho vào những lọ thủy tinh nhỏ.
Tất cả được xếp ngay ngắn trong chiếc tủ đông lớn. Cuối mỗi tháng các bé được mang về nghĩa trang thai nhi của giáo xứ gần đó. Cha đạo làm lễ cho các bé trước khi được chôn cất cẩn thận trong những phần mộ tập thể. Họ tự nhận mình là bố, là mẹ rồi đặt tên, ghi mã số cho từng hài nhi đáng thương ấy. Mấy năm gần đây tỉ lệ nạo, phá thai tăng lên khiến các bố, các mẹ ở nhóm thiện nguyện không khỏi xót xa. Họ chỉ mong một ngày nào đó họ đi về tay không, họ sẽ vui biết chừng nào.
Nhi tham gia câu lạc bộ trước Tú. Nghe đâu Nhi cũng đã từng phá bỏ giọt máu của mình để rồi bị ám ảnh tội lỗi gần như hóa điên. Tú biết được điều đó nên tỏ ra lạnh lùng và chẳng bao giờ trò chuyện cùng Nhi. Với Tú, sự sống luôn là quà tặng vô giá mà Thượng đế dành riêng cho mỗi con người, dù cho đó chỉ là những bào thai. Chỉ những ai sống bất chấp luân thường đạo lý mới dám giết chết một thai nhi. Tú cho rằng những việc đang làm của Nhi chẳng qua để Nhi cảm thấy chuộc được phần nào lỗi lầm đã gây ra. Nghĩ vậy nên Tú ngày càng có khoảng cách với Nhi hơn. Rất ít khi Tú và Nhi chung cặp để đi cùng nhau. Nhưng hôm nay, xe Nhi bị hỏng, Tú bất đắc dĩ chở Nhi trong sự miễn cưỡng khó chịu.
*
Nhi đã thôi khóc sau khi nghe câu chuyện của Tú. Nhi nói Nhi muốn kể cho Tú nghe câu chuyện cuộc đời Nhi, cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Nhi có cha, có mẹ nhưng cha mẹ Nhi ly hôn từ khi cô còn học lớp 2. Cha đi lấy vợ mới, còn mẹ xuất khẩu lao động sang Đài Loan. Nhi sống cùng bà ngoại đến năm 14 tuổi thì mẹ về dắt theo một người đàn ông xăm trổ đầy mình, trông vẻ bụi bặm, phong trần. Mẹ nói đó là chồng mới của mẹ.
Có mẹ, những tưởng Nhi sẽ được bù đắp bao ngày ngóng trông, nhớ nhung, thiếu hụt tình mẫu tử bằng những yêu thương, ve vuốt, chiều chuộng từ mẹ. Nhưng mẹ chỉ ôm ấp Nhi qua quýt, dúi nhanh cho Nhi bọc quần áo, bánh kẹo rồi lại xúng xính váy áo, phấn son cùng chồng lên phố. Nhi thất vọng, thườn thượt buồn. Bà thở dài, xót cháu. Bà không ưa dượng nhưng vì chiều mẹ mà hai bà cháu đành dọn xuống căn nhà ngang, nhường cho mẹ và dượng ở nhà trên.
Nhi sợ hãi mỗi lần giáp mặt với người đàn ông bặm trợn đó. Ông ta ở nhà lầm lì ít nói, chỉ đến khi mẹ về thì mới thấy âm thanh ríu rít, giỡn đùa phía trên vọng xuống. Bà khó chịu gõ gõ đầu cây gậy chống xuống nền nhà buông lời bực tức: “Đồ nỡm, không để cháu bà yên tĩnh học hành à”.
Về nước, mẹ có chút vốn liếng nên mở một sạp vải vóc trên khu chợ trung tâm thành phố. Mẹ đi từ sáng đến tối. Do giờ giấc thất thường nên hai bà cháu nấu ăn riêng. Tuổi dậy thì, Nhi đẹp như bông hoa vừa chớm nở. Nhiều lần Nhi ra sân giếng giặt áo hay vào bếp nấu cơm, vô tình gặp cha dượng. Ánh mắt hau háu của hắn nhìn xoáy sâu vào vòm ngực chum chúm sau lớp áo đồng phục. Cô bé giật mình, đưa ngang cánh tay lên che lại.
Một hôm, tan học sớm, Nhi về nhà thì đúng lúc con xe máy phân khối lớn của cha dượng cũng rồ rồ, bành bạnh tiến vào sân. Nhi gọi to: Bà ơi, bà. Không thấy tiếng bà trả lời. Như dự cảm điều chẳng lành, Nhi thấy tim mình đập thình thịch liên hồi. Cô bé bỏ dở rổ rau đang định mang đi rửa xuống sân gạch rồi chạy vào gian nhà của hai bà cháu. Gã cha dượng đuổi theo Nhi bất ngờ ôm riết lấy cô bé.
Bờ môi ram ráp, tều tều của gã trượt lên chiếc cổ trắng ngần của Nhi ngoàm ngoạp những nụ hôn vồ vập. Nhi sợ hãi gồng sức đẩy gã ra khỏi người mình, miệng không ngừng la hét, “buông tôi ra, buông ra”. Nhưng cô bé càng đẩy, hai cánh tay gã như hai gọng kìm càng siết chặt hơn nữa. Bất lực, Nhi khóc lóc van xin. Nhưng thú tính trong con người gã không những mất đi mà ngược lại, điều đó càng làm cho gã thêm phần khoái cảm.
Gã đẩy Nhi xuống chiếc giường cạnh đó, rồi đổ cả thân hình đô vật lên tấm thân nhỏ bé đang run rẩy sợ hãi. Gã điên cuồng giật tung cúc áo của Nhi và không chút do dự cũng giật luôn chiếc áo sơ mi gã đang mặc để lộ ra khuôn ngực có hình xăm con hổ vằn vện với hàm răng nhọn hoắt. Gã ngoạm. Gã nhay. Gã cào cấu lên bầu ngực non nớt của Nhi. Nhi lắc đầu quầy quậy. Nhi oằn người né tránh. Gã đi vào trong Nhi bằng tất cả sự đau đớn, hoảng loạn của đời con gái.
Bà trở về khi gã đã hả hê, thỏa mãn, nằm vật ra bên cạnh mặc cho Nhi đang chấp chới, chao đảo… “Tiên sư bố mày, mày hại cháu bà rồi”. Bà cầm cán chổi không ngừng quất vào người gã. Gã nhanh chóng ôm quần áo bỏ chạy. Bà khóc. Nhi khóc. Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống khoảng ga giường loang một vệt máu đỏ tươi.
Gã cha dượng bỏ đi biệt tăm. Mẹ ân hận khi nhìn thấy dáng hình xiêu vẹo, rạc rài của con gái. Mẹ bắt đầu dành nhiều thời gian cho Nhi hơn nhưng cũng chẳng làm Nhi bớt u buồn. Bữa bà chưng mắm tép, Nhi sợ hãi chạy ra sân nôn thốc nôn tháo. Mẹ và bà lo lắng nhìn nhau. Chiều mẹ chở Nhi đến phòng khám tư trên phố. Khi nghe bác sĩ nói nhi có thai được 5 tuần tuổi, mẹ bàng hoàng, Nhi sợ hãi. Mẹ nói gì đó với bác sĩ, Nhi bùng nhùng chẳng rõ lời.
Theo chỉ dẫn của y tá, Nhi lên giường bệnh, gác hai chân lên giá đỡ. Bác sĩ tiêm vào phần dưới của Nhi. Tiếng leng keng dao kéo vang lên sắc lạnh. Cảm giác như ai đó đang dùng gọng kìm nghiến ngáu, vặn xoắn một khúc ruột trong bụng Nhi rồi giật mạnh ra ngoài. Đau. Đau quá. Nhi nảy người lên, mồ hôi túa ra như tắm. Mẹ thì thầm vào tai Nhi: “Đau một lần rồi thôi”.
Nhi trở về nhà trong trạng thái chới với, hẫng hụt, hết ôm gối lại gục đầu vào lòng bà mà khóc.
- Biết là tội lỗi mà mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Con còn bé quá.
Bà vỗ về an ủi Nhi. Hai giọt nước mắt trắng đục lăn trên gò má già nua, khắc khổ. Vòng cánh tay khẳng khiu run rẩy ôm Nhi vào lòng. Mẹ gửi Nhi lên nhà dì trên phố. Nhi trưởng thành hơn nhưng nỗi đau năm nào chẳng bao giờ nguôi ngoai được trong tâm hồn. Thỉnh thoảng nỗi đau đó lại trở về trong giấc mơ với hình ảnh một thiên thần có đôi cánh nhỏ xíu giơ tay về phía mình miệng không ngừng rên rỉ: “Mẹ ơi cứu con. Con đau”.
Sau này, tình cờ biết đến nhóm thiện nguyện qua một người bạn giới thiệu. Kể từ đó, cứ mỗi tối sau khi tan ca làm là Nhi sửa soạn lên đường cùng các bạn. Cũng kể từ đó Nhi không còn nằm mơ thấy thiên thần bé nhỏ có đôi cánh bé xíu nữa.
*
Nhi lau vội nước mắt. Mưa cũng đã ngớt. Hơi lạnh bủa vây khiến Nhi khẽ rùng mình. Nhi khom người xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Tú thấy thế vội cởi áo ngoài khoác lên người cô. Nhi ngại ngùng đón nhận. Ánh mắt họ nhìn nhau bối rối.
- Y tá gọi, mình đi thôi anh.
Hai người dắt xe sang phía phòng khám. Đứng nép vào gốc cây sấu già cạnh đó, người y tá trẻ với điệu bộ lén lút cầm theo một bọc nilon đen chạy về phía hai người. “Thai lớn quá. Tội nghiệp. Em bé mất khi vừa ra ngoài”, cô thì thầm vào tai Nhi rồi trao cho Nhi cái bọc nhỏ. Bé to chừng chai nước lọc. Niềm thương xót trào lên trong lòng cô khiến nước mắt ứa ra thành dòng. Làm công việc này đã lâu, nhưng mỗi lần thấy em bé nào đã đi được gần hết quãng thời gian hoài thai nhưng lỡ dở hành trình làm người đều khiến Nhi đau đớn hơn cả.
Tú mở cốp xe, lấy thêm miếng vải xô, khẽ khàng quấn quanh cái bọc nhỏ Nhi đang nâng niu bằng hai bàn tay rồi lên xe nổ máy. Nhi nhanh chóng ngồi vào ghế sau. Chiếc bọc được Nhi ôm chặt vào lòng. Trong tiếng xe máy nổ bành bạch lẫn tiếng gió rào rào bên tai, Tú nghe thấy tiếng Nhi nói: “Thiên thần ngoan của mẹ, em nằm yên để bố Tú lái xe. Mẹ sẽ vỗ về cho em bớt đau. Mẹ và bố Tú sẽ làm đôi cánh cho các em bay nhé!”.