Những lận đận của con gái hàng binh Đức
Schulze là một hàng binh Đức chiến đấu trong đội quân lê dương của Pháp chạy sang hàng ngũ Quân đội Việt
Từ khi còn ở xưởng quân giới Quân khu 2, Schulze - Nguyễn Đức Việt đã được đồng chí Hoàng Sâm, lúc bấy giờ là Khu trưởng Khu 2, để ý đến. Đồng chí Hoàng Sâm đã mai mối cô Hoàng Thị Thành, dân tộc Tày, quê ở Hoàng Su Phì, Hà Giang, cho Nguyễn Đức Việt. Một ngày đẹp trời năm 1947, tại sân bay Tông (Sơn Tây), đám cưới giữa Schulze - Nguyễn Đức Việt và cô Hoàng Thị Thành được tổ chức.
Nguyễn Đức Việt rất cảm kích trước sự quan tâm của Quân khu trưởng, anh thường khoe "Mon général adonné moi ma femme" (tướng quân của tôi đã cưới vợ cho tôi). Hai vợ chồng sống với nhau rất hoà hợp. Nguyễn Đức Việt cũng không giấu việc anh đã có vợ ở bên Đức.
Sau đó một năm, tại chiến khu Việt Bắc, họ đã sinh đứa con gái đầu lòng được ông bà đặt tên là Nguyễn Việt Hoa. Hai năm sau đó, một bé trai ra đời mang tên Nguyễn Đức Hồng. "Hoa - Hồng" chính là tên loài hoa mà ông yêu thích nhất có cả ở nước Đức và trên đất Việt.
Năm 1949, Ban Nghiên cứu Không quân được thành lập, Nguyễn Đức Việt được chuyển về đây công tác. Anh đã bay thử một trong hai chiếc máy bay đầu tiên của Không quân Việt
Do quá trình vận chuyển như vậy, lại không được bảo quản, bảo dưỡng đúng quy trình nên các đồng hồ biển báo không còn độ tin cậy, phụ tùng thay thế cũng không có. Ngày 15/8/1949, tại sân bay dã chiến Chiêm Hoá, chiếc Tiger Moth sơn cờ đỏ sao vàng đã bay lên. Khi đã lấy được độ cao, đúng quy trình bay thử, Nguyễn Đức Việt đã cho máy bay bổ nhào, và nó đã không ngóc đầu lên được nữa... Ông nhanh trí cố lái cho máy bay hạ cánh xuống nước để nó khỏi bị hỏng.
Rốt cục, người thì không sao nhưng máy bay thì không lần nào được cất cánh nữa, từ đó về sau nó chỉ được dùng vào việc học tập cho chiến sỹ, còn phi công Nguyễn Đức Việt thì bị "mất trắng" chiếc đồng hồ thủy quân lục chiến. Ngày đó, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Tạ Quang Bửu đã rất khen ngợi hành động này của phi công Nguyễn Đức Việt: "Với một máy bay lạ cất trong kho bốn năm, điều kiện bảo quản không tốt, vậy mà dám bay thử và bổ nhào. Đó là hành động thể hiện đầy đủ tinh thần trách nhiệm và sự dũng cảm của pilote dresai (phi công bay thử)".
| Phi công Nguyễn Đức Việt khi ở Việt Nam. |
Năm 1952, do yêu cầu của kháng chiến, Ban Nghiên cứu Không quân tạm thời dừng hoạt động. Nguyễn Đức Việt lại trở về công tác tại Nha Nghiên cứu kỹ thuật. Ông đã có nhiều sáng kiến trong việc chế tạo các loại vũ khí, đặc biệt là nghiên cứu chế tạo thành công lựu đạn chống tăng AT bằng công nghệ dập. Sáng kiến của ông đã được Chính phủ đánh giá rất cao.
Năm 1949, ông đã được gặp Bác Hồ và được Bác tặng một bộ quần áo lụa màu mỡ gà. Sau đó, Nguyễn Đức Việt được kết nạp vào Đảng Lao động Việt
Năm 1954, hòa bình lập lại trên miền Bắc. Nguyễn Đức Việt cùng với những cán bộ của Việt
Cuộc đời chìm nổi của người con gái tên Hoa
Có thể nói bà Nguyễn Việt Hoa là bản sao của phi công Nguyễn Đức Việt. "Bạn bè cũ của bố tôi vẫn bảo tôi lột xác từ bố" - bà kể giọng tự hào pha chút rưng rưng. Người em của bà may mắn hơn, có một cuộc sống tạm yên ổn ở Hà Nội, còn bà Hoa, cuộc đời không dành nhiều ưu ái với người con gái có cái tên thật đẹp.
Sinh ra trên núi rừng Việt Bắc, lớn lên trong chiến tranh, theo bố mẹ di chuyển từ nơi này đến nơi khác nhưng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất với bà. Chỉ được sống bên cha đến năm 8 tuổi, nhưng ở bà vẫn lưu dấu những hồi ức thật đẹp về cha. Bà vẫn còn nhớ hồi bé tại Tuyên Quang, bà ngoáy tai bị bông kẹt trong lỗ tai, cha bà đã cõng bà đi bảy tám cây số đường rừng đến chỗ bác sỹ Tôn Thất Tùng để nhờ lấy ra.--PageBreak--
Khi về tiếp quản sân bay Gia Lâm, mỗi chiều cuối tuần, cha bà thường đánh xe ôtô đưa hai chị em đi ra phố ăn kem. Cũng nhiều hôm bận rộn ông không đưa các con đi chơi được, hai chị em lại giấu hàm răng giả của cha đi để ra điều kiện, thế là ông lại phải sắp xếp công việc chiều bọn trẻ...
Nhưng những tháng ngày hạnh phúc của tuổi thơ ấy không được lâu. Sau khi cha bà về Đức, mấy mẹ con vất vả, đùm bọc nuôi nhau với đồng lương ít ỏi. Đầu năm 1968, mẹ con bà nhận được một bức điện của Bộ Ngoại giao ta thông báo: "Bố của hai cháu Nguyễn Việt Hoa và Nguyễn Đức Hồng chuẩn bị sang Việt
Cuối năm ấy, gia đình bà lại nhận được hung tin: Schulze - Nguyễn Đức Việt đã mất đột ngột bởi một căn bệnh khi đang công tác tại
Bà Wenrel đã gửi thư và quà nhiều lần cùng những kỷ vật của Schulze về Việt
Về Nguyễn Việt Hoa, lớn lên cô đi làm ở Đoàn xiếc Trung ương. Cô thường tham gia tiết mục xiếc xe đạp. Diễn viên Việt Hoa có dáng người cao ráo, tóc dài, lại mang dòng máu châu Âu nên khán giả rất thích mỗi khi cô xuất hiện. Lương của nghệ sỹ xiếc lúc ấy là 42 đồng, tương đối cao so với mặt bằng xã hội.
Năm 1966, do có sự động viên, thuyết phục của mẹ, Việt Hoa bỏ nghề xiếc về công tác tại Nhà máy A37 - Quân chủng Phòng không - Không quân cho mẹ con gần gũi. Chuyển về nơi công tác mới, Việt Hoa đã chấp nhận hưởng mức lương... 5 đồng/tháng.
Năm 1970, bà Hoa lập gia đình với ông Nguyễn Đức Hợp, là vận động viên thể thao, sau này làm lái xe ở Nhà máy A37. Năm 1974, ông Hợp chuyển công tác về Lạng Sơn. Thế là bà lại theo chồng về Lạng Sơn làm ở Công ty Vật tư tỉnh. Sau đó ít lâu, trong một chuyến công tác, chiếc xe của chồng bà đã hứng trọn một quả mìn từ thời chiến tranh còn sót lại. Bà mất chồng từ đấy. Gần 10 năm sau, bà đi bước nữa với một người đàn ông vốn là một lái xe Trường Sơn...
Đến năm 1990 thì bà chuyển về Hòa Bình, dựng nhà ở trên đất của người cháu chồng và neo đậu lại mảnh đất này với một cuộc sống đạm bạc. Năm 2000, ông bà dự định về Lạng Sơn sống với con gái nên đã bán hết cơ ngơi ở Hoà Bình, nhưng rồi mọi chuyện không như ý muốn, hai người lại trở về chốn cũ với hai bàn tay trắng.
Một người em kết nghĩa thương tình đã cho bà một góc vườn để dựng nhà trên đó. Số tiền làm ngôi nhà này đến nay vẫn còn nợ ngân hàng. Với số lương hưu mỗi tháng trên ba trăm nghìn đồng, cuộc sống của bà khá eo hẹp. Hơn một tháng nay, bà xoay qua làm xôi bán để thêm tiền rau dưa.
Kể chuyện về cha, bà Nguyễn Việt Hoa không giấu nổi những dòng nước mắt. Bà bảo: "Vừa rồi tôi đi xin xác nhận bố tôi đã tham gia kháng chiến chống Pháp nhưng mọi chuyện rất phức tạp. Nhiều lúc tôi thấy tủi thân lắm. Tôi chỉ cần xác minh những gì thuộc về mình, những gì là sự thực của cha tôi mà nhiều người đã biết nhưng mãi mới xong”.
Lý do: bố bà là người... nước ngoài, hơn nữa lại... đã chết nên mọi chuyện không đơn giản. Đến nay thì hồ sơ đã được hoàn tất, gửi đi và chờ đợi... Nếu mọi việc suôn sẻ thì theo chế độ bà cũng chỉ được nhận về... 2 triệu đồng
