Những người anh hùng trong thảm họa 11/9

Thứ Bảy, 27/09/2014, 15:00
Đối với nhiều người, đặc biệt là những người bị ảnh hưởng hoặc có liên quan trực tiếp đến sự kiện 11/9, việc xem bộ phim hoàn toàn không dễ dàng chút nào, thậm chí nó có thể gây tổn hại tới tâm lý, tình cảm của họ. Tuy nhiên, sự kiện 11/9 sẽ lưu mãi trong ký ức của người dân Mỹ và người dân trên thế giới. Bộ phim nhắc nhở thế giới về lòng quả cảm và sự cống hiến của những nhân viên cảnh sát, nhân viên cứu hộ và lính cứu hỏa - những người trong thời khắc khó khăn và đau thương nhất của nước Mỹ đã quên mạng sống của mình, lao vào đống đổ nát khổng lồ để tìm kiếm và cứu giúp các nạn nhân.

Buổi sáng kinh hoàng

Sáng 11/9/2001, khi tòa tháp phía Bắc của Trung tâm Thương mại thế giới (WTC) bốc cháy, một chiếc xe buýt nhanh chóng lao tới hiện trường từ trạm xe buýt thành phố cảng, gần Quảng trường Thời đại ở trung tâm Manhattan. Đây là chiếc xe được Sở Cảnh sát thành phố trưng dụng để đưa nhân viên tới hỗ trợ các lực lượng cứu hộ. Trong số đó có Christopher Amoroso, Antonio Rodrigues, Dominick Pezzulo, Will Jimeno và trung úy John McLoughlin. Qua cửa kính xe, họ có thể nhìn thấy cột khói cao ngút trời và mỗi chiến sĩ cảnh sát đều tự nhủ sẽ làm tất cả để cứu người dân đang gặp nạn.

Viên sĩ quan mới vào nghề, Jimeno, 34 tuổi và Pezzulo, 35 tuổi đang gác tại cổng bến xe buýt. Họ là bạn thân và đều tốt nghiệp học viện cảnh sát 9 tháng trước. Tin máy bay đâm đổ tòa tháp trung tâm thương mại thế giới nhanh chóng lan đi. Lúc đó, nhận định rằng vụ đâm máy bay của hãng hàng không American Airlines lúc 8h46ph sáng là một tai nạn khủng khiếp, trung úy McLoughlin vội chạy băng qua trạm xe buýt, hô hào mọi người đến trợ giúp cho nơi xảy ra tai nạn. Jimeno và Pezzulo ngay lập tức có mặt.

Khi chiếc xe buýt tiếp cận hiện trường, tất cả các chiến sĩ nhanh chóng lao xuống. Với 10 năm kinh nghiệm xử lý các tình huống khẩn cấp, trung úy McLoughlin nhanh chóng tổ chức đội ngũ và dẫn mọi người tới phòng chứa trang thiết bị cứu hộ. Họ chất đầy mũ bảo hộ, rìu và những chiếc máy thở hiệu Scott lên một chiếc xe dùng để chở quần áo giặt, vội vã hướng tới tòa tháp phía Bắc. Sĩ quan Jimeno nhớ lại rằng anh và sĩ quan Amoroso đã đẩy xe từ đằng sau giúp sĩ quan Rodrigues.

Khi đẩy xe đến thang máy của tòa tháp phía Bắc, họ nghe thấy một âm thanh đinh tai nhức óc. Jimeno hỏi trung sĩ McLoughlin rằng liệu có phải chiếc máy bay thứ hai “lao đến” không, và trước khi McLoughin có thể trả lời, sàn nhà đã rung lên bởi cú đâm của chiếc máy bay mang số hiệu 175 của hãng hàng không United Airlines vào tòa tháp phía Nam. Các chiến sĩ cảnh sát tiếp tục đẩy nhanh chiếc xe, nhưng vụ va chạm đã làm rung chuyển mọi thứ: sàn nhà biến dạng và các bức tường bắt đầu nứt gãy. Năm nhân viên PAPD vội vã bỏ chạy. Nhiên liệu rò rỉ từ chiếc máy bay bốc cháy chảy xuống thang máy từ tầng 81 thổi một quả cầu lửa về phía họ. McLoughlin thúc giục đồng đội chạy vào thang máy chở hàng.

Sức tàn phá của lửa thật khủng khiếp và Jimeno có thể nhìn rõ đống đổ nát xung quanh mình. Anh bị vùi giữa đống đổ nát, chân bị một khối bê tông đè lên. Bạn anh, Dominick Pezzulo nằm sấp ngay bên cạnh, bị chôn vùi bởi bụi và mảnh trần nhà, nhưng vẫn còn sống. Jimeno nhìn xung quanh tìm đồng đội. Trung sĩ McLoughlin trả lời, thông báo rằng anh cũng đang bị mắc kẹt. Jimeno không thể nhìn thấy McLoughlin nhưng anh đoán McLoughlin cách anh khoảng 20ft. Jimeno gọi sĩ quan Amoroso và Rodrigues nhưng không ai trả lời. Hai sĩ quan này ở phía sau khi họ đang chạy thoát khỏi quả cầu lửa.

Pezzulo nói với Jimeno rằng anh không sao và bắt đầu cố gắng thoát khỏi đống đổ nát. Khi anh chuẩn bị đưa chân lên, anh trấn an Jimeno rằng anh có thể cứu Jimeno. Nhưng một thứ âm thanh khủng khiếp lại giáng xuống và mọi thứ bắt đầu rung chuyển dữ dội. Hai chiến sĩ cảnh sát không thể nhìn thấy lúc đó tòa tháp phía Nam bắt đầu sụp đổ. Theo bản năng, Jimeno cuộn người lại nhưng do có quá ít thời gian Pezzulo đã không thể thoát. Một tảng bê tông mới đổ sập xuống người anh. Jimeno ho dưới tác động của lớp bụi dày đặc, nước mắt anh tuôn rơi khi cố gắng nhìn xung quanh.

"Dominick!", anh gọi to. "Dominick!".

Nhưng mọi thứ lại lặp lại như cũ. 29 phút sau khi tòa tháp phía Nam sụp đổ, tòa tháp phía Bắc cũng bắt đầu sụp xuống... Jimeno cố gắng cứu bạn mình, nhưng anh không thể di chuyển. Khi âm thanh chìm xuống, McLoughlin thông báo rằng không có thứ gì mới rơi vào mình, nhưng anh vẫn đang bị mắc kẹt. Jimeno có thể nghe tiếng thở của Pezzulo.

“Cậu không sao chứ? Dominick trả lời tớ đi”.

“Will”, Pezzulo cố gắng nói: “Tớ đau lắm”.

“Ngôi nhà của chúng ta”

Sở Cảnh sát cảng biển (PAPD) có quy mô nhỏ hơn rất nhiều so với Sở Cảnh sát New York (NYPD), với quân số vỏn vẹn 1.300 người (so với 39.000 người ở NYPD) nhưng có vai trò quan trọng trong việc bảo vệ các khu trọng yếu ở khu vực nội thành NY. PAPD đóng quân tại tất cả các sân bay, bao gồm sân bay JFK và LaGuardia ở thành phố New York và sân bay quốc tế Newark Liberty ở New Jersey, các bến cảng, tất cả các cây cầu và đường hầm giữa New Jersey và New York, bao gồm cầu George Washington, đường hầm Lincoln và đường hầm Holland. Đây đều là các mục tiêu của bọn khủng bố. Chỉ cần một vụ tấn công vào các cầu cảng có thể thổi tung cả vùng, gây tổn thất nặng nề về người và tài sản.

Năm 1921, Sở Cảnh sát cảng biển (Port Authority Police Department - PAPD) được thành lập để “tăng cường và bảo vệ cho các hoạt động thương mại ở hai bang New York và New Jersey" trong vòng bán kính 40km tính từ tượng Nữ thần Tự do. Một trong những tài sản lớn nhất mà PAPD quản lý là WTC, được xây dựng vào đầu những năm 1970. Nhân viên PAPD thường tự hào chỉ vào tòa tháp WTC và nói rằng “Đây là ngôi nhà của chúng tôi”. Nhiều chiến sĩ cảnh sát đến hiện trường đều có ít nhất một lần trực tại tòa tháp đôi.

Tất cả công dân Mỹ đều tức giận và đau buồn bởi vụ tấn công, đặc biệt là các chiến sĩ cảnh sát, lực lượng cứu hỏa và kỹ thuật y tế khẩn cấp, những con người túc trực ngay tại hiện trường. Nhưng riêng PAPD, đó là cuộc tấn công vào ngôi nhà của chính họ.

“Cố lên”, sĩ quan Jimeno nói với người bạn của mình, trung sĩ Dominick Pezzulo: “Hãy ở lại với tớ”.

Pezzulo không thể cử động. Bao quanh họ là lửa. Jimeno có thể nhìn thấy ánh sáng nhưng anh không thể nhìn rõ bầu trời. Điều này dấy lên hy vọng trong anh. Anh và Pezzulo bị mắc kẹt trong không gian hẹp nhưng việc nhìn thấy ánh sáng chứng tỏ rằng họ không bị vùi lấp quá sâu.

“Giữ tỉnh táo nhé, Dominick, đừng ngủ”.

“Lần này, vận động viên cử tạ không còn cố gắng thoát ra nữa”.

Jimeno cố gắng đến chỗ bạn. Anh muốn làm một điều gì đó để giúp bạn nhưng tất cả những gì anh có thể là chỉ là nghe tiếng bạn nói.

"Họ sẽ tìm ra chúng ta thôi”

Pezzulo nói với người bạn của mình rằng anh rất quý Jimeno. Họ nói chuyện một lúc. “Willy, đừng quên rằng tớ hy sinh trong khi cứu bọn cậu”. Jimeno trả lời anh sẽ không bao giờ quên. Pezzulo sau đó giơ thẳng tay cầm khẩu súng và nhằm hướng có ánh sáng, bóp cò. Anh hy vọng nhân viên cứu hộ có thể nghe thấy tiếng súng và tìm ra nơi họ đang mắc kẹt. Nhưng ngay sau tiếng súng đó, cánh tay của Pezzulo rũ xuống, đầu anh quẹo sang một bên. Jimeno hiểu rằng đồng đội của mình đã không còn nữa.

Vào giờ phút đó, Jimeno nghĩ về vợ và hai đứa con của Pezzulo. Anh cũng nhớ tới người vợ của mình và đứa con thứ hai sắp ra đời. Anh cầu Chúa cho mình cơ hội sống sót để anh có thể gặp mặt chúng. Jimeno cũng nói với trung úy McLoughlin, động viên anh ngay cả khi anh không thể nhìn thấy người đồng đội của mình. Anh cố bắt chuyện, chọc ghẹo McLoughlin để anh luôn tỉnh táo. Anh cũng thúc giục McLoughlin dùng radio để gọi cấp cứu, nhưng radio đã bị hỏng. Anh luôn tự nhủ phải lạc quan: “Họ sẽ tìm ra chúng ta. Đừng lo”. Nhưng McLoughlin biết rõ khu vực này không vững chắc và ánh sáng đang mờ dần đi. Đội cứu hộ có thể tiếp cận vị trí này sớm nhất vào sáng mai. Bị thương và bao quanh bởi vòng lửa, họ biết họ không thể kéo dài lâu.

Và McLoughlin đã đúng. Khu vực này hoàn toàn đổ sụp do tòa nhà trung tâm thương mại thế giới 7 ngay cạnh đang bốc cháy và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng Jimero không nằm im chờ đợi. Anh cố với tới thắt lưng để lấy còng tay. Đó chỉ là đôi còng tay rẻ tiền với giá 20$ anh đã mua từ nhiều năm trước khi anh làm bảo vệ tại cửa hàng. Đó là công cụ duy nhất anh có. Anh có thể dùng chúng để thoát ra.

Khi anh tỉnh dậy, ánh sáng bên trên đã hoàn toàn biến mất. Anh không thấy còng tay của mình đâu. Anh hoảng sợ khi nghĩ rằng mình đã mất nó. Đó là cơ hội duy nhất anh có thể thoát ra. Có lẽ nó đã rơi xuống khoảng trống gạch vụn bên dưới.

Tìm kiếm và giải cứu

Trong khi sĩ quan Jimeno và trung úy McLoughlin bị mắc kẹt dưới đống đổ nát giữa hai tòa tháp, cận kề cái chết, các lực lượng cảnh sát, cứu hỏa và nhân viên y tế đã phối hợp và tổ chức các đội tìm kiếm. Ngay buổi tối hôm đó, PAPD đã lập một trụ sở tạm thời tại West Street. Do nắm rõ khu tòa tháp nên họ đã dự đoán chính xác có thể có người bị mắc kẹt tại khu vực sảnh. Họ đã đúng. 58 thi thể đã được tìm thấy tại khu vực này.

Lực lượng cứu hộ hiểu rằng cứu hộ trong khi tòa tháp đang bốc cháy là một “tình thế khó khăn”. Đám cháy âm ỉ kéo dài trong suốt 3 tháng sau khi vụ tấn công diễn ra, nhiệt độ cao nhất đo được lên tới 2.000 độ C. Thậm chí ngay cả khi đám cháy đã giảm bớt, tình hình vẫn rất nan giải. Với ưu điểm nhẹ hơn so với các loại xà đúc, những chiếc xà hộp đã được lựa chọn trong xây dựng các tòa tháp. Tuy nhiên, khi nằm ngổn ngang trong đống đổ nát, chúng vô tình biến thành đường ống thông khí cho những đám lửa đang cháy phía dưới và gây ra một tình thế hết sức nguy hiểm. Khói bốc cao khoảng 90 - 120 mét. Khi nhân viên cứu hộ đào bới tại những nơi có nhiệt độ cao đã vô tình cung cấp thêm ôxy cho đám tro tàn bên dưới và làm bùng lên các ngọn lửa.

Cứu thoát khỏi đám lửa đang cháy cũng nguy hiểm không kém gì việc đối mặt trực tiếp với ngọn lửa. Bây giờ, cả khu vực chỉ là một đống ngổn ngang các thanh sắt và bê tông. Chỉ một sơ suất cũng có thể làm đổ sập tất cả. Bởi vậy, đội cứu hộ phải làm việc theo cặp. Khi một đội đi tìm khu vực bên dưới thì một đội khác phải đứng ngay phía trên để ứng cứu trong trường hợp đội bên dưới bị mắc kẹt.

Lại nói về hai sĩ quan cảnh sát đang đấu tranh giành giật sự sống từ tay tử thần: Sức nóng vẫn lan tỏa từ bên dưới các thanh cột ngổn ngang. Jim Jimeno nửa tỉnh nửa mê cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo. Anh nghĩ đến gia đình và đứa con sắp ra đời mà vợ anh đã đặt tên là Olivia. Nếu anh không làm mất chiếc còng tay, anh đã có thể làm gì đó để thoát thân. Vào lúc này, tất cả những gì anh có thể làm là chờ đợi, hy vọng và động viên tinh thần John McLoughlin. McLoughin biết cách thức tổ chức cuộc giải cứu và anh không định đưa ra những hy vọng không tưởng cho Jimeno. Thực tế là họ phải cố gắng trụ vững đến khi đội giải cứu tìm ra họ (Điều này có thể mất rất nhiều thời gian). Jimeno biết McLoughlin đúng, và ngọn lửa rình rập phía góc xa kia càng làm hy vọng được cứu sống trở nên mong manh.

Tiếng súng nổ rất gần khiến Jimeno nhanh chóng che mặt. Anh không thể nhận ra tiếng súng bắt đầu từ đâu. Có phải ai đó đang cố gắng gây chú ý hay ai đó đang thực sự muốn bắn anh?

McLoughlin hét về phía anh, yêu cầu được biết chuyện gì đang xảy ra.

Một vài tiếng súng nữa nổ ra. Sau đó, đột nhiên tất cả dừng lại. Jimeno lau mồ hôi nơi khóe mắt. Anh đưa mắt tìm Dominick Pezzulo và nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Sự gia tăng nhiệt độ đã làm phát nổ những viên đạn giắt ở thắt lưng Pezzulo.

“Will”, McLoughlin hét lên.

“Tớ không sao”, Jimeno nói. Anh giải thích nguyên nhân vụ súng nổ. Jimeno nhắm mắt lại, ước gì đây không phải là địa ngục.

Hai chiến sĩ cảnh sát tiếp tục nói chuyện. Một lúc sau, Jimeno nghe thấy âm thanh gì đó.

 “Xin chào”, một tiếng nói từ bên trên, rất nhỏ nhưng rõ ràng là có.

“Xin chào”, Jimeno hét to hết mức có thể: “Sĩ quan PAPD ở dưới này”.

Anh hét to đến mức không thể nghe thấy liệu trung úy McLoughlin có hét cùng mình hay không. Cuối cùng, anh dừng lại và nghe ngóng câu trả lời, song không có gì cả. Tiếng gọi từ bên trên được thay thế bằng âm thanh thật, âm thanh của lửa cháy.

Liệu có phải Jimeno đã mất hết khái niệm về thời gian? Tiếng “Xin chào” anh nghe thấy bây giờ giống như ảo ảnh, như nhìn thấy nước ở sa mạc. Anh gọi trung úy McLoughlin, để chắc chắn rằng cả hai còn sống. Giờ đây, trong tiềm thức của anh, việc cứu hộ xuất hiện đã không còn mạnh mẽ như trước. Song anh không để những suy nghĩ tiêu cực đó bám lấy mình. Để sống sót, anh phải suy nghĩ tích cực.

“Xin chào”.

Đôi mắt của Jimeno bật mở. Đó là một giọng nói phát ra từ phía trên.

“Xin chào”, giọng nói lại thốt lên. “Có ai nghe thấy tôi nói không?”.

“Có”, Jimeno hét to. “Có! Cảnh sát PAPD đây, chúng tôi có hai người! Tôi là Will Jimeno và bên cạnh là trung úy John McLoughlin. Anh ấy có 4 con. Tôi có một con gái và hiện vợ tôi đang mang thai. Làm ơn đừng bỏ đi. Làm ơn!”.

“Chúng tôi sẽ không bỏ đi - giọng một người đàn ông trấn an Jimeno - Chúng tôi là thượng sĩ lính thủy đánh bộ David Karnes và trung úy Thomas”. Karnes hứa với Jimeno rằng họ sẽ cứu hai người.

Karnes bò xuống đống gạch đổ vỡ để tiếp cận với Jimeno. Khoảng trống nơi Jimeno bị mắc kẹt hẹp đến nỗi Karnes phải tháo chiếc dây lưng đặc chủng để nép mình trườn vào. Anh nói với Jimeno rằng sẽ gọi trợ giúp và bấm điện thoại di động. Đường điện thoại ở Manhattan bị nghẽn, Karnes không thể liên hệ được với ai ở khu vực này, do vậy anh đã gọi cho chị gái của mình ở Pittsburgh để nhờ liên hệ. Chị gái của anh đã gọi điện cho sở cảnh sát địa phương và thông báo tình trạng khẩn cấp. Thật may mắn, họ đã liên lạc được với các quan chức ở Manhattan. Và cứu hộ được điều động đến hiện trường ngay lập tức.

Hai nhân viên cứu hộ trong tình huống khẩn cấp, Paddy McGee và Scott Strauss, cùng nhân viên y tế Chuck Sereika đã len mình vào gần vị trí của trung sĩ Karnes, trong khi đó lính cứu hỏa Tom Asher cố gắng dập tắt những ngọn lửa đang cháy. Khoảng trống chật hẹp đến mức Karnes không thể dùng chiếc xẻng gấp nhỏ để giải thoát cho Jimeno và sĩ quan Strauss phải ngồi trên người Jimeno để kiểm tra sức khỏe của anh. Strauss cũng tìm thấy còng tay của Jimeno. Chúng trượt xuống phía dưới anh. Cảnh sát và lính cứu hỏa tập trung bên miệng hố, lo âu chờ đợi những thông tin về tình trạng của Jimeno. Cuối cùng, lúc 23h, nhân viên cứu hộ bên dưới thông báo lên rằng: Jimeno đã được giải thoát, dù phải chịu đau đớn kinh khủng. Sau 13 giờ mắc kẹt, Jimeno được đưa ra khỏi đống đổ nát tới vị trí an toàn.

Một đội cứu hộ mới được cử tới để tìm cách giải cứu cho trung úy McLoughlin. Và nhân viên cứu hộ đã mất hơn 8 giờ mới có thể giải thoát cho anh. Vào rạng sáng của ngày hôm sau, McLoughlin đã được mau chóng đưa tới bệnh viện. Will Jimeno và John McLoughlin là hai người sống sót cuối cùng được đưa ra khỏi đống đổ nát của trung tâm thương mại thế giới.

Đài tưởng niệm và bảo tàng 11/9 ở Mỹ.

Trung úy John McLoughlin và cảnh sát Will Jimeno được đưa tới bệnh viện Bellevue ở Manhattan ngay sau khi họ được đưa ra khỏi đống đổ nát. Hai chân của McLoughlin đã bị hoại tử, anh cũng phải trải qua tình trạng suy thận và hô hấp. McLoughlin phải đối diện với một loạt những cuộc phẫu thuật đau đớn. Bác sĩ đã phải tiến hành gây mê cho anh trong vài tuần. Một năm sau, anh dần hồi phục và quyết định quay trở lại với công việc.

Về phần Will Jimeno, anh bị hội chứng chèn ép khoang nghiêm trọng, một tình trạng mà cơ thể bị phù nề do áp lực chèn ép, dẫn tới máu không lưu thông. Chân trái của Jimeno đã bị hoại tử và được phẫu thuật cắt bỏ. Sau nhiều đợt điều trị, bây giờ anh đã có thể đi bộ bằng đôi chân giả. Anh đã có thể tận mắt chứng kiến đứa con gái thứ hai chào đời. Giống trung úy McLoughlin, anh quay lại với công việc ở PAPD.

Trong thời gian cứu hộ của cảnh sát PAPD tại “khu vực số 0” thì có lẽ khoảng thời gian khó khăn nhất chính là ngày mà nhiệm vụ của họ chính thức chuyển từ “tìm kiếm và cứu hộ” sang “tìm kiếm và hồi phục”. Không ai muốn tin rằng không còn thêm người sống sót. Cảnh sát đã tận mắt chứng kiến cảnh người thân của các nạn nhân mất tích ngồi chờ gần hiện trường mong đợi điều kỳ diệu sẽ xuất hiện. Các sĩ quan PAPD được cử tới hiện trường đều cảm thấy có trách nhiệm đối với những người dân vô tội đã thiệt mạng tại “ngôi nhà của mình”.

Đến mùa đông, những đám cháy cuối cùng cũng tắt dần. Mọi nỗ lực dọn dẹp diễn ra khẩn trương, cảnh sát và lính cứu hỏa đã sàng lọc từng “thìa bụi” và mảnh vỡ, tìm kiếm thi thể trong khu vực hiện trường tội ác lớn nhất từ trước đến nay tại Hoa Kỳ. Xe tải chở đi hàng tấn gạch đá vỡ, và khi đống đổ nát đã được dọn dẹp tương đối, “khu vực số 0” trông giống như một miệng núi lửa khổng lồ.

Một chiếc dầm thép được dựng tại vị trí trước đây là tiền sảnh của tòa tháp phía Nam để đánh dấu vị trí nơi 58 thi thể được tìm thấy. Trong thời gian dọn dẹp đống đổ nát, nhân viên làm việc tại đây đã viết bằng sơn lên chiếc dầm thép chữ cái đầu tên đơn vị công tác của họ, cùng với số người đã mất trong vụ tấn công khủng bố ngày 11/9. Ở trên cùng, người ta đã phun sơn xanh trên nền trắng dòng chữ “PAPD 37”. Vào ngày 30/5/2002, khu vực này chính thức đóng cửa, thanh dầm cũng được hạ xuống, và giống như một thi thể, nó được bọc vải đen, quấn trong một lá cờ. 37 nhân viên cảnh sát thuộc PAPD đã hy sinh nhằm cố gắng cứu mạng của những người khác. Từ trước đến nay, chưa có lực lượng cảnh sát nào lại chịu thiệt hại về nhân mạng nhiều như thế trong một vụ khủng bố.

Ám ảnh

Gần 5 năm kể từ sau vụ 11/9, nhà trị liệu tâm lý Peter Killeen vẫn luôn bận bịu như ngày vụ khủng bố xảy ra. Killeen, nhà tư vấn làm việc tại PAPD, đã vội đến khu vực số 0 ngay sau khi biết tin hai chiếc máy bay đâm vào tòa tháp đôi trung tâm thương mại thế giới. Những gì ông chứng kiến là sự trách móc, giận dữ của những người sống sót. Ông miêu tả không khí lúc đó ở sở chỉ huy là “kinh hoàng và đau đớn”.

Ông còn nhớ như in một chiến sĩ cảnh sát đã hỏi đi hỏi lại “Tại sao tôi sống sót mà đồng đội của tôi thì không?”, “Đồng đội của tôi ở trong đó khi tòa tháp thứ hai sụp đổ”. Một chiến sĩ cảnh sát khác chen vào “Anh ấy có ba con, tôi cũng có ba con”, hay “tất cả các chỉ huy của tôi đều mất tích rồi”. Những câu chuyện mà Killeen nghe được ngày hôm đó thật khủng khiếp nhưng đó đều là sự thật. Một chiến sĩ cảnh sát nói với ông rằng anh hạnh phúc khi thấy một cánh tay chìa ra từ đống gạch đá, hy vọng rằng người đó vẫn còn sống, nhưng khi anh bắt đầu đào, anh nhận ra rằng đó chỉ là một cánh bị đứt lìa khỏi thi thể.

Một chiến sĩ cảnh sát khác nói chuyện với ông ở trên đường trước khi tòa tháp sụp đổ. Những người làm việc trong tòa tháp bắt đầu nhảy ra ngoài từ cửa sổ để tránh ngọn lửa đang lan nhanh tới. Người chiến sĩ cảnh sát này nhìn thấy một người đàn ông rơi từ tòa nhà trúng cột đèn đường cách chỗ anh đứng có vài mét. Thân thể người đàn ông vỡ vụn và các bộ phận bắn tứ tung, rơi xuống vỉa hè nghe như tiếng “bí ngô bị đập vỡ”. Và anh cảnh sát này không thể cho thứ âm thanh kinh hoàng đó ra khỏi đầu được.

Trong ngày đầu tiên, Killeen dành 10 tiếng tại trụ sở chỉ huy và lắng nghe những câu chuyện đau lòng đó. Một số sĩ quan đến và yêu cầu ông tư vấn giúp họ. Những người khác thì Killeen phải trực tiếp đến hỏi thăm, nhất là những người đang run lên vì sợ hãi. Ông động viên họ trải lòng và đối diện với cảm xúc của chính mình.

Hiện nay, Killeen vẫn tiếp tục công việc của mình tại PAPD. Giống như vụ nổ của quả bom nguyên tử, những dư chấn về tâm lý sau vụ 11/9 vẫn còn hiện hữu.

Câu chuyện kể về những cảnh sát PAPD này đã được đạo diễn Oliver Stone dựng thành một bộ phim có tiêu đề “World Trade Center” (Trung tâm Thương mại thế giới) và được công chiếu năm 2006. Cả Jimeno, McLoughlin và gia đình của họ đều tham gia vào quá trình làm phim. Đối với nhiều người, đặc biệt là những người bị ảnh hưởng hoặc có liên quan trực tiếp đến sự kiện 11/9, việc xem bộ phim hoàn toàn không dễ dàng chút nào, thậm chí nó có thể gây tổn hại tới tâm lý, tình cảm của họ. Tuy nhiên, sự kiện 11/9 sẽ lưu mãi trong ký ức của người dân Mỹ và người dân trên thế giới. Bộ phim nhắc nhở thế giới về lòng quả cảm và sự cống hiến của những nhân viên cảnh sát, nhân viên cứu hộ và lính cứu hỏa - những người trong thời khắc khó khăn và đau thương nhất của nước Mỹ đã quên mạng sống của mình, lao vào đống đổ nát khổng lồ để tìm kiếm và cứu giúp các nạn nhân

Phương Thảo
.
.
.