Hai bệnh nhân bị rắn độc cắn đã qua cơn nguy kịch

Thứ Ba, 21/04/2015, 19:10
Ngày 21/4, Bệnh viện Quân y 121 (Cần Thơ) cho biết, vừa cứu sống 2 bệnh nhân bị rắn hổ và rắn lục đuôi đỏ cắn dẫn đến hôn mê sâu, nguy hiểm đến tính mạng…

Trước đó, chiều ngày 19/4, anh Lê Tô Điền (25 tuổi, ngụ phường Hưng Phú, quận Cái Răng, TP Cần Thơ) cùng một nhóm bạn phát hiện một con rắn đang bơi qua kênh gần nhà nhưng không biết đó là rắn gì nên đã nghĩ cách bắt làm mồi nhậu. Trong lúc dùng tay không bắt rắn thì bị cắn vào ngón tay dẫn đến bất tỉnh. Người nhà liền đưa Điền vào bệnh viện Quân y 121 cấp cứu, đồng thời mang theo con rắn trên vào bệnh viện thì được các bác sĩ tại đây xác định đó là rắn hổ mang, có trọng lượng trên 2kg.

Bệnh nhân Điền được các BS Bệnh viện Quân y 121 tích cực cấp cứu ngày 20/4.

Theo BS Đặng Ngọc Thuyết, Chủ nhiệm Khoa Phẫu thuật - Gây mê hồi sức cấp cứu Bệnh viện Quân y 121, bệnh nhân Điền nhập viện khoảng 15h cùng ngày trong tình trạng bị rắn hổ cắn ở bàn tay phải, lơ mơ, tiếp xúc chậm, mắt sụp mí, mạch nhanh. Đến 16h15 bệnh nhân bị hôn mê sâu, rối loạn hô hấp, thở ngáp cá, rồi chuyển sang ngừng hô hấp, ngừng tim. Bệnh nhân được các BS cấp cứu tích cực, cho thở máy, đặt nội khí quản và dùng huyết thanh kháng độc, điều trị theo phác đồ, theo dõi nghiêm ngặt. Đến chiều 21/4 bệnh nhân Điền đã tỉnh táo hoàn toàn và qua khỏi cơn nguy kịch.

Cũng theo BS Thuyết, lúc 18h ngày 20/4, Bệnh viện Quân y 121 tiếp tục cứu chữa thành công một bệnh nhân bị rắn lục đuôi đỏ cắn nguy kịch là ông Huỳnh Văn Ngà (SN 1966, ngụ huyện Lai Vung, tỉnh Đồng Tháp).

Bệnh nhân Ngà hồi phục và tỉnh táo sau khi được các bác sĩ tích cực cứu chữa.

Được biết, vào trưa cùng ngày, ông Ngà leo lên cây nhãn sau nhà hái lá thì phát hiện con rắn lục đuôi đỏ đang nằm trên cành nên ông kéo nhánh cây cho con rắn bò đi nhưng bị con rắn phóng tới cắn vào chân. Khi nhập viện, ông Ngà bị nôn ói dữ dội, khó thở, huyết áp tụt, tiểu cầu nhanh. Các BS đã truyền huyết thanh kháng nọc độc rắn và truyền tiểu cầu. Hiện sức khỏe ông Ngà dần ổn định...

Đức Văn
.
.
.