Cha nghèo không đủ tiền bay sang Hàn Quốc nhận xác con

Thứ Tư, 03/12/2014, 09:29
Cả gia đình làm nghề lao động chân tay, tiền kiếm được chỉ đủ để lo cho bữa ăn hằng ngày. Đùng một cái ông Nguyễn Ngọc Minh (54 tuổi, ngụ trong một căn nhà tạm bợ dưới chân cầu Dừa, bến Vân Đồn, phường 2, quận 4, TP Hồ Chí Minh) nhận được văn bản của Đại sứ quán Hàn Quốc yêu cầu sang Hàn Quốc nhận thi thể con gái về.
Ông Ngân đang trình bày vụ việc.

Tin con bị sát hại như sét đánh ngang tai khiến ông bủn rủn tay chân. Nghĩ đến đứa con gái tội nghiệp, cả gia đình gom góp lại chỉ có hơn 800 ngàn, trong khi đó số tiền qua Hàn Quốc phải trên 50 triệu…

Ngồi trong ngôi nhà lụp xụp được gắn tạm bợ bằng tôn, ván ép, ông Minh gần như suy sụp hẳn, phần vì thương nhớ con, phần nghĩ không biết vay mượn đâu ra tiền để sang Hàn Quốc đưa thi thể chị Nguyễn Thị Thanh Ngân (SN 1992) về. Ở một góc nhà, một chiếc bàn thờ được kê vội trên   chiếc thùng xốp, bên trên là di ảnh cô gái trẻ với khói nhang nghi ngút.  Căn nhà nhỏ nhưng là nơi sinh sống của 13 nhân khẩu. Tiền làm ra hằng ngày chỉ đủ trang trải cho hai bữa đủ no cho các nhân khẩu trong nhà nên việc bay sang Hàn Quốc để đưa thi thể đứa con gái về Việt Nam là quá sức đối với người đàn ông này.

Kể về đứa con gái xấu số, mắt ông Minh đỏ hoe, rươm rướm. Trước đây gia đình ông cũng có nhà cửa tươm tất, con cái đều được cắp sách đến trường nhưng chuyện không may đã đổ lên gia đình ông kể từ khi phát hiện vợ ông Minh bị ung thư. Tất cả tài sản bán sạch, ngay cả căn nhà cũng phải bán để lo chữa trị cho vợ. Nhưng rồi vợ ông cũng không qua khỏi. Sau khi chôn cất vợ xong, ông Minh mua một miếng đất nhỏ dựng lên căn nhà lụp xụp để cho gia đình có chỗ chui ra, chui vào trú mưa, tránh nắng.

Cuộc sống ngày càng khó khăn nên các con ông Minh lần lượt bỏ học kiếm việc làm phụ giúp gia đình. Dù là con gái út nhưng thấy cả gia đình quá khốn khó nên Ngân cũng bỏ học. Ban ngày Ngân phụ việc tại một quán ăn Hàn Quốc, tối đi bưng bê ở một quán phở. Đầu năm 2012, Ngân được mai mối cho một người đàn ông Hàn Quốc sang Việt Nam tìm vợ. Nghe tin, ông Minh đã can ngăn bởi ông thấy người muốn lấy con mình làm vợ tuổi tác quá chênh lệch. Tuy nhiên nghĩ đến cảnh gia đình khó khăn, Ngân đã gật đầu đồng ý và tự đi làm giấy đăng ký kết hôn. “Gần đến ngày nó mới thông báo với tôi việc tổ chức đám cưới. Tôi khuyên nhủ thì nó nói gia đình mình nghèo quá, con muốn ba cho con lấy chồng Hàn Quốc để phụ giúp gia đình. Tôi đã ứa nước mắt vì quyết định của nó!”.

Đám cưới của Ngân được tổ chức đơn giản và đến tháng 6/2012, Ngân theo chồng về Hàn Quốc. Tưởng con gái đã yên phận nhưng số phận nghiệt ngã  vẫn đeo bám cô gái trẻ. Sau một lần đi khám bệnh, Ngân phát hiện mình không thể có con. Gia đình chồng buộc con trai họ đi kiếm vợ mới và công khai đưa người vợ này về nhà sống, đuổi Ngân ra khỏi nhà.

“Không nhà cửa, không tiền bạc, tiếng Hàn Quốc bập bõm nên Ngân phải sống dựa vào cộng đồng người Việt tại Hàn Quốc. Ai thuê gì làm đó nhưng nó không bao giờ gọi điện về nhà kể. Tôi chỉ được nghe lại tình hình của nó qua một số người sống ở Hàn Quốc về kể lại. Hai năm qua Hàn Quốc nó chưa một lần được về thăm nhà cho đến khi bị chồng sát hại. Nghe nói chồng nó đã bị bắt. Chuyện chồng nó sát hại nó như thế nào tôi vẫn chưa được tường tận lắm!” - ông Minh kể.

Nhắc lại thời điểm nhận hung tin, ông Minh như chực khóc. Lúc đó khoảng 6 giờ ngày 30/11, ông Minh đang đến quán phở phụ dọn dẹp thì nhận được điện thoại từ Hàn Quốc gọi về. Tưởng con gái gọi về hỏi thăm, nhưng đầu dây bên kia họ cho biết chỉ là bạn của Ngân, gọi về để báo Ngân bị chồng sát hại, gia đình chuẩn bị tiền để qua nhận xác.

“Lúc này tôi vẫn chưa tin là con Ngân nó bị giết cho đến khi người của Đại sứ quán Hàn Quốc gởi văn bản thông báo về nhà. Tôi như người mất hồn, tay chân bũn rủn nên gọi các con trở về. Cả nhà gom góp được hơn 800 ngàn nhưng số tiền trên chỉ đủ lo thủ tục làm pasport. Đi hỏi thăm mọi người thì mới vỡ lẽ, tiền vé máy bay qua Hàn Quốc cả đi và về hơn 1.000 USD, rồi phải bay đến đảo Jeju mới đến được nơi đang giữ thi thể của Ngân. Số tiền lớn quá chắc tôi phải đem nhà đi cầm chứ không còn cách nào! Con tôi xấu số, thôi thì cũng gắng đưa cháu về, kẻo vong linh nó vất vưởng nơi xứ người ta, tội lắm”.

Cắm ba cây nhang lên bàn thờ, nhìn tấm di ảnh rửa vội từ tấm hình cưới lúc Ngân chuẫn bị sang Hàn Quốc, ông Minh lại chực khóc, buồn bã.

Minh Đức
.
.
.