Không gian giãn ra như vô định, những vệt nước mưa bên ngoài như đang dần vẽ lên hình ảnh một khuôn mặt, một khuôn mặt mờ ảo, nhưng rõ ràng trong hoài niệm xa vời của Phong về người con gái ấy,... đã mãi mãi rời bỏ anh lại với thế giới này. Thứ lưu trữ mãi trong những tháng ngày vằn võ, nhăn nheo dấu vết cũ đã quàng lên vai Phong như chiếc khăn kỷ niệm anh giữ bên mình, nó mong manh nhưng cùng anh tồn tại trong thế giới riêng của chỉ một con người, hai hình bóng...