Tôi không nhớ đã gặp họa sĩ Đỗ Ngọc Dũng lần đầu tiên ở đâu, rất ít gặp anh, song ấn tượng về anh hàng chục năm vẫn không thay đổi. Anh sang trọng mà xuề xòa, nghiêm ngắn mà tinh nghịch, cái gì cũng thông tuệ mà cái gì cũng lơ mơ, nhưng tấm lòng với anh em bè bạn văn chương đều trước sau như một tuyệt không thay đổi.