Cú chích quá liều

Thứ Bảy, 08/04/2006, 08:03
Qua các nghiệp vụ dày dạn, sau rốt nhà thám tử gạo cội đã dồn con bạc tới chân tường và khiến hắn phải thừa nhận, rằng chính hắn là kẻ cung cấp liều thuốc chích cuối cùng cho cô vợ xinh đẹp của mình. Hắn được cấp “miễn phí” liều độc dược cực mạnh này - thật là trớ trêu - từ tay… bác sĩ Cavana.

Người phụ nữ nằm trên giường không mảnh vải che thân, bàn tay trái che khuất khuôn mặt chị, một động tác như thể sợ bị chói mắt hay một hiểm họa bất thần nào đó. Chân phải hơi co lại, hiển nhiên muốn giữ thăng bằng cho cơ thể. Nước da tái xám, nhưng cái chết không phải là lý do chính, bằng chứng là những vết thâm dưới bộ ngực căng tròn, nơi cánh tay, trên đùi… Nhà hình sự học nổi tiếng kiêm thám tử  Ambrozio bảo nhân viên cảnh sát phụ trách địa bàn De Luca đem chiếc áo choàng trong nhà tắm phủ lên người nạn nhân.

Minh họa của Ngô Xuân Khôi

Họ đợi thanh tra chuyên trách các vụ án mạng và bác sĩ pháp y tới. Thời tiết nóng bức, khó chịu.

- Người chồng đâu? - Ambrozio hỏi.

- Trong kia, dưới gian bếp ấy. Đang ngồi rít tẩu - De Luca đáp.

- Hãy dẫn ông ta sang đây ngay. Ngồi tại đây cho đến khi những người của phòng khoa học hình sự  tới. Và đóng cửa lại!

Người đàn ông có bộ râu cằm rậm, chiếc mũi khoằm cùng cặp mắt lơ láo. Y chang kẻ chuyên buôn thảm Ba Tư  rởm.

- Ông ngồi xuống đây - Ambrozio nói, đồng thời chỉ tay vào chiếc đivăng ven tường, bên trên có treo bức tranh phong cảnh biển, với cỗ tàu buồm màu vàng trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng - Chính ông báo cho cảnh sát, đúng không?

- Vâng - người đàn ông đáp, trong tay giữ khư khư tẩu thuốc đã tắt.

- Đầu đuôi như thế nào?

- Tôi mở cửa chính, bước vào nhà và gọi cô ấy ngay, nhưng không thấy trả lời. Tôi đi tới nhà tắm, sau đó… sau đó…

- …Rồi ông tìm ra bà nhà trong phòng ngủ. Ông biết ngay rằng vợ ông đã chết chứ?

- Chưa - Người chồng đáp lí nhí. Chợt ông ta ngừng lời giây lát, đầu cúi xuống, còn đôi tay thì siết chặt giữa hai đầu gối - Không, cô ấy không phải là… vợ tôi…

Người đàn ông nuốt nước bọt khan và tiếp tục:

- Tôi đến gần, lay gọi cô ấy… nghĩa là… tôi đã hiểu… chúa ơi!… Tôi không thể tin được nữa.

- Ông bà quan hệ với nhau lâu chưa?

- Một năm. Gần một năm thì đúng hơn. Từ mùa thu năm ngoái.

- Căn hộ này là của ai? - Thám tử Ambrozio vừa hỏi vừa nhìn cảnh mặt trời lặn trên tường, đồng thời rút khăn tay ra lau mồ hôi trán.

- Tôi thuê cùng với các tiện nghi, sau khi ly thân cô vợ chính. Luiza nằng nặc đòi chúng tôi phải được sống với nhau. Các ngài thừa biết tính khí của phụ nữ… Tôi lại không muốn vậy. Đó là một tai họa thực sự… Cô ta bỏ chồng, con thì gửi cho ông bà ngoại. Còn tôi cũng xa vợ, lìa con. Thằng nhỏ đang học tiểu học, chính vì tôi mà nó trượt trong kỳ thi cuối cấp… Phải chăng, thưa ngài, người ta sẽ kết tội tôi về những chuyện đó?

- Luiza là cô gái thế nào? Cô ta từng làm gì?

- Nữ hộ lý, có rất nhiều khách hàng. Một cô bé dễ dãi với tất cả mọi người, ngài biết không? Vì thế cho nên chồng cô ấy…

- Cái gì?

- Một con bạc thái quá. Hắn chơi cả bi-a lẫn bài tây. Suốt đêm mài mạt chược tại các casino trên đại lộ Buenos Aires. Trúng một lần, thua gấp đôi.

Có bốn người mới vào, trong đó có bác sĩ pháp y - một viên thầy thuốc tóc đỏ với khuôn mặt đầy tàn nhang.

- Có nghĩa là Luiza từng yêu ông? - Thám tử Ambrozio tiếp tục.

- Ồ, vâng. Đúng - Người đàn ông gật đầu quả quyết - Chúng tôi quen nhau mùa hè năm ngoái ngoài biển, nhân có cuộc bán đấu giá ở Fonte De Marmi.

- Ông làm gì với vụ đấu giá ấy?

Tên đàn ông nhìn nhà hình sự học với vẻ ngạc nhiên:

- Tôi là nhà buôn cổ phiếu. Tôi bán một vài món…

- Tôi hiểu - Ambrozio nói và đứng dậy - Ông cứ  ngồi đợi đây.

Viên phó nháy chớp xong những ảnh tang chứng. Tới lượt bác sĩ pháp y xem xét cơ thể tử thi, rồi ông làm động tác gì đó với Ambrozio.

- Morfin?

- Tôi lấy đầu mình ra để bảo đảm! - Người có mái tóc đỏ quả quyết - Điều quái quỷ là sao không thấy ống tiêm đâu cả.

Ambrozio trở lại phòng khách. Người đàn ông đang đứng nhìn ra cửa sổ. Ông ta quay lại, chiếc tẩu cố hữu không còn trên tay. Viên thanh tra cảnh sát cũng bước vào:

- Có thể đem xác nạn nhân đi được rồi đấy.

Thám tử Ambrozio tiến tới hỏi kẻ môi giới trái phiếu:

- Ông có biết là cô bạn gái của ông chích ma túy không?

- Ban đầu thì không. Nhưng sau khi chúng tôi cùng chung sống…

- Ai đưa cho cô ấy? Ai chu cấp tiền?

- Không phải tôi - Tên nhà buôn vừa nói vừa ngồi xuống ghế - Ngược lại là đằng khác. Tôi can ngăn cô ấy đủ điều, muốn cứu cô ta. Nhưng tôi không thể chịu nổi mãi…

- Thế còn ông? - Ambrozio chỉ ngón trỏ về phía người đàn ông - Ông cũng có thói quen “đáng quý” đó chứ ? Ông hãy trả lời đi! Ông vứt các ống tiêm đâu rồi?

Người đàn ông cúi đầu vẻ quy phục:

- Trong bồn cầu… - Hắn ta lắp bắp.--PageBreak--

Viên thanh tra đi ra khỏi phòng khách và gật đầu với nhà hình sự học, bác sĩ pháp y và những người khác cũng ra theo. Kể cả cảnh sát khu vực De Luca. Ambrozio gọi nhóm người của nhà xác lên, họ đang đứng quanh chiếc xe hòm màu đen của công ty nghĩa trang đậu ngay trước lối vào. Và quay lại kẻ rậm râu:

- Rồi thì?...

- Sao ngài có thể cho rằng tôi… Không! Không phải tôi là kẻ sát nhân, tôi chưa khùng đến mức đó đâu - Tên đàn ông vừa la vừa nhìn theo chiếc cáng phủ ga trắng mang thi hài người xấu số - Chính một thằng bạn của cô ấy mới là thủ phạm mọi chuyện. Nó là… Tôi đoán chắc, hầu như đoán chắc.

Ông ta bật dậy như thể muốn chạy theo nhóm người khiêng cáng, rồi đột ngột ngồi thụp xuống và vò siết lấy đầu mình …

- Thế anh bạn mà ông vừa nói đó là ai?

- Một bác sĩ chuyên khoa. Luiza từng làm việc với hắn trước đây, trong bệnh viện. Một thời, tóm lại là cô ấy đã từng yêu hắn. Hắn ưa dùng cocain và huấn luyện Luiza, như cô ta từng thú nhận với tôi sau này, thành đệ tử của “nàng tiên nâu”… Như vậy đấy, ngài có hiểu không, Luiza thành con nghiện. Có đôi lúc tỉnh táo, nhưng đa phần cô ấy ngập ngụa giữa cái vòng “ma thuật” của morfin. Thưa ngài thám tử, thật là đáng sợ.

- Tôi tự  hỏi - Ambrozio nói - Thế Luiza có còn gặp lại viên thầy thuốc hư đốn đó nữa không?

- Sau những chuyện trên, theo tôi, là còn…

- Thế còn tay chồng cũ, theo ông, cô ta có gặp lại chồng mình không?

- Có thể lắm. Bởi theo thỏa thuận giữa họ, hắn phải chu cấp hàng tháng 350 euro góp nuôi con; nhưng thường hắn quên gửi và bắt buộc Luiza phải tìm hắn…

- Ông cứ tiếp tục đi! - Ambrozio nói và nhìn vào những giọt mồ hôi trên cổ viên doanh gia chứng khoán.

- …Ngoài chuyện cô ấy cần tiền… Riêng tôi không khi nào đưa tiền để Luiza chích choác. Không bao giờ! Tôi đâu có tiền dư mà ném qua cửa sổ. Ngài có biết tôi tốn kém biết bao để nuôi gia đình mình không? Rồi còn tiền thuê căn hộ này nữa chứ? Ngài hiểu không?

- Vậy cô ấy đào đâu ra những món tiền đó?

- Luiza đã bán đi hai chiếc áo khoác lông thú cực hiếm, một cái vòng cẩm thạch, một mớ nhẫn khảm đá quý của cô ấy… Ngoài ra còn “chôm” của tôi chiếc đồng hồ vàng hiệu Rolex đắt giá mà cha tôi để lại làm của cho tôi. Ngay cả bức tranh của Đại danh họa Pompeo Mariani mà tôi tặng cô ta ở Fonta De Marmi, khi chúng tôi quen nhau, cũng… “tiêu” rồi. Lúc đầu Luiza ngụy biện là phải gửi nó vào nhà băng, bởi sợ tay chồng cờ bạc “nẫng” mất.

- Còn sau đấy?

Kẻ đối thoại đảo mắt:

- Sau đó, sau đó làm sao tôi rõ được kia chứ ? Luiza kiếm được cũng kha khá, mỗi khi cô ta tỉnh táo.

- Thường thì lúc nào thì cô ấy tỉnh táo?

Người đàn ông đột nhiên hét toáng lên:

- Ngài muốn gì ở tôi nữa đây? Ngài muốn tôi kể nữa ư ? Rằng cô ta thường đến với tay bồ cũ để moi tiền hắn? Hay là về với thằng chồng đã ly hôn những khi hắn được bạc, để được hắn vuốt ve và ca ngợi? Ngay tại đây, ở căn hộ này, mỗi khi vắng tôi là những thằng khác lại mò đến… Thực ra Luiza rất đẹp, ngài biết không? Vẻ đẹp ngất ngây cùng đôi mắt to sâu thẳm, khiến thằng đàn ông nào cũng đều có thể chết chìm trong đó… Cả bộ ngực nữa chứ, đôi gò bồng đảo mới tuyệt diệu làm sao?!… Đểu thật…

Gã nhà buôn lại lên gân tay ghì lấy đầu mình…

…Sau mấy ngày lục tìm trong kho lưu trữ tàng thư thuộc sở cảnh sát, với sự trợ giúp của máy tính, nhà hình sự học Ambrozio đã lần ra Maximo Cavana, viên bác sĩ nọ, đang công tác xa nơi xảy ra hiện trường hàng trăm cây số - một bằng chứng “ngoại phạm” (?!). Đây chính là “người tình một thuở” của nạn nhân. Qua nghiệp vụ điều tra, Ambrozio cũng biết được là Cavana có “tạt” về thành phố này chớp nhoáng trong một đêm, và đánh bạc với tay chồng cũ của Luiza tại một câu lạc bộ trên phố Gregorio. Nhà hình sự học cũng được biết thêm: do quá phẫn uất, tay môi giới chứng khoán đã gọi điện thoại cho Maximo Cavana… Viên bác sĩ trấn an hắn là sẽ giúp cho Luiza cai thuốc phiện được. Ambrozio quyết định truy hỏi trực tiếp kẻ đam mê đỏ đen. Qua các nghiệp vụ dày dạn, sau rốt nhà thám tử gạo cội đã dồn con bạc tới chân tường và khiến hắn phải thừa nhận, rằng chính hắn là kẻ cung cấp liều thuốc chích cuối cùng cho cô vợ xinh đẹp của mình. Hắn được cấp “miễn phí” liều độc dược cực mạnh này - thật là trớ trêu - từ tay… bác sĩ Cavana.

- Có thể lắm, anh bạn ạ! - Nhà hình sự học nói với kẻ nát bạc - Một viên thầy thuốc, thay vì sứ mệnh cứu người, luôn có thể trở thành kẻ sát nhân qua những thủ thuật tinh vi. Theo kết luận của chúng tôi: đó là liều thuốc “cứng”, chứa lượng thuốc phiện nguy hiểm gấp nhiều lần những liều thuốc “mềm” thường bán trong các ổ chích phi pháp. Ít nhiều anh cũng liên lụy đấy, anh bạn ham đỏ đen ạ. Còn tay lái buôn kia chẳng hề hấn gì, bởi đó là một người vô tội! Hắn chỉ mê tửu sắc thôi!

Trần Hồng (dịch)
.
.
.