Từ con nghiện trở thành cán bộ mẫn cán

Thứ Bảy, 10/12/2016, 10:46
Tốt nghiệp cao đẳng về nhà chờ việc nhưng không giữ được mình, Phạm Đức Dương bập vào ma túy. Bao nhiêu tiền của, bao nhiêu công sức học hành, bao nhiêu niềm tin yêu, hi vọng của gia đình tan thành mây khói. Chỉ đến khi ngồi sau song sắt trại giam, anh mới ân hận, mới thấm thía nhận ra những sai lầm của mình. Tuy nhiên, với những người có ý chí, quyết tâm làm lại cuộc đời như Dương thì không có gì là quá muộn.


Nếu mới nghe qua thành tích của Phạm Đức Dương, Tổ trưởng Tổ dân cư số 5, khối 13, phường Đông Vĩnh, thành phố Vinh, Nghệ An, chắc nhiều người vẫn còn hồ nghi bởi chỉ trong vòng 3 năm sau khi ra tù, anh đã trở thành một cán bộ mẫn cán mặc dù tuổi đời còn khá trẻ.

Ngay cả bố mẹ anh, khi nhắc lại quãng thời gian nghiện ngập của con trai, cũng không tưởng tượng được có ngày hôm nay. Hàng ngày, người dân chợ Đông Vĩnh đã quá quen với hình ảnh anh tổ trưởng đi quét rác ở chợ. Để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, Dương kiếm tiền nuôi vợ, nuôi con từ việc nhỏ nhất, quét chợ, làm cửu vạn, đến thợ sơn…

Kể từ khi Dương làm Tổ trưởng Tổ dân phố, khu dân cư số 5 nhìn khác hẳn. Đường làng, ngõ xóm khang trang hơn. Nhờ sự vận động thuyết phục của anh tổ trưởng trẻ tuổi mà bà trong tổ nhiệt tình quyên góp tiền bạc và công sức xây đường bê tông, làm đèn điện thắp sáng. Thậm chí bà con còn chung tay làm việc cùng công nhân xây dựng.

Điều tự hào hơn cả là trước đây khu dân cư số 5 là nơi thường xuyên tụ tập chích hút của các đối tượng nghiện ngập, trộm cắp nhưng kể từ khi anh Dương lên làm tổ trưởng, tình hình an ninh trật tự ổn định hơn hẳn. Đó cũng là nhờ những đề xuất có hiệu quả của anh với Đội An ninh, Ban bảo vệ dân phố, Công an phường Đông Vĩnh trong việc ngăn chặn, phòng chống các loại tội phạm. 

Nhiệt tình, tâm huyết trong công việc, Phạm Đức Dương còn là một cây văn nghệ có tiếng của phường. Với những thành tích đạt được, năm 2015, Phạm Đức Dương được Chủ tịch phường Đông Vĩnh tặng Giấy khen về việc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, là một điển hình tiên tiến trong việc tái hòa nhập cộng đồng của phường Đông Vĩnh.

Anh Dương chia sẻ về những tháng ngày lầm lỗi.

Nhớ lại quá khứ đầy tội lỗi, Dương vẫn không khỏi ám ảnh, nhưng anh coi đó là động lực để quyết tâm làm lại cuộc đời. Phạm Đức Dương, 31 tuổi trong một gia đình khá giả ở thành phố Vinh, thế nhưng ngay từ nhỏ cha mẹ anh luôn dạy dỗ, uốn nắn cậu con trai từng li từng tí nên Dương chỉ biết đến học hành và rất ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Dương thi đỗ vào trường Cao đẳng Nông lâm Việt Yên (Bắc Giang). 3 năm đèn sách, Dương trở thành niềm tự hào của gia đình khi tốt nghiệp với tấm bằng ưu trong tay. Nhưng cuộc đời chẳng ai học được chữ ngờ.

Trong thời gian chờ đợi để xin việc, Dương sinh nhiều thói hư tật xấu. Để giết thời gian, Dương hay đi chơi bời, tụ tập với đám bạn cùng trang lứa. Tuổi trẻ bồng bột, cộng với việc thiếu bản lĩnh, ít va chạm từ nhỏ nên Dương nhanh chóng sa vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với bạn bè và bập vào ma túy lúc nào không hay.

Mới đầu đi chơi, bạn bè thách "cắn" thử ma túy, vì thích thể hiện, Dương thử ngay. 1 lần, 2 lần rồi nghiện lúc nào không biết. Những chuyến đi hoang, đi bụi của chàng trai trẻ cứ thế dày lên. 

Đói thuốc, không có tiền, Dương tìm đủ mọi cách để lừa dối bố mẹ, xin tiền thỏa mãn cơn nghiện. Vốn chiều con trai, lại tin tưởng cậu con trai ngoan hiền vì đang chờ việc nên còn nhiều khó khăn, ông bà chẳng ngần ngại rút tiền chi cho cậu quý tử.

Nhưng xin tiền bố mẹ mãi rồi cũng hết lý do để gạt ông bà trong khi những cơn nghiện cứ càng lúc càng dày lên, Dương lại tìm mọi cách để xoay xở. Nhân lúc bố mẹ đi vắng, Dương đã lén lấy những đồ đạc có giá trong nhà mang đi cầm cố hoặc bán cho người khác để lấy tiền hút hít.

Với anh Dương, mẹ là người thương yêu, giúp đỡ anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Sự việc bại lộ, khi bố mẹ phát hiện ra thì Dương đã trở thành một con nghiện nặng. Lúc ấy, ông bà gần như quỵ ngã. Mẹ anh khóc hết nước mắt. Bao nhiêu tiền của, bao nhiêu công sức học hành, bao nhiêu niềm tin yêu, hi vọng của gia đình trong phút chốc bỗng tan thành mây khói.

Với những bậc sinh thành, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau nhìn thấy con trượt dài trong vòng xoáy tội lỗi, còn nỗi đau nào hơn khi nhìn đứa con mình rứt ruột đẻ ra, mất bao công sức nuôi con khôn lớn mong ăn học thành người để báo hiếu cha mẹ lại trở thành đứa bỏ đi, bị người thân, hàng xóm coi thường.

Nuốt nước mắt vào trong, quyết tâm không để con trai lún sâu vào nghiện ngập, cha mẹ anh xin cho con trai được đi cai nghiện. Trong vòng 4 năm, từ năm 2007 đến 2011, Dương đã bao lần đi cai nghiện tại gia đình, tại cộng đồng rồi qua các trung tâm bắt buộc, nhưng rồi đâu lại vào đấy.

Sau mỗi lần cai nghiện trở về, Dương lại tái nghiện nặng hơn. "Quan trọng vẫn là quyết tâm từ chính mình. Phải có động lực, phải có quyết tâm thì dù việc gì khó cũng có thể làm được. Ngày ấy, bản thân tôi chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều. Cơn nghiện đã lấn át hết lý trí", anh Dương tâm sự.

Đường cùng, cha mẹ anh đành chấp nhận cưới vợ cho con, hi vọng có vợ con rồi Dương sẽ thay tâm đổi tính. Thế nhưng khi ấy, "tiếng tăm" nghiện ngập của Dương đã đồn khắp nơi, chẳng có ai đồng ý cho con mình lấy một người nghiện, dù gia đình có gia giáo, cơ bản thế nào đi chăng nữa. Nhưng rồi cuối cùng, qua mai mối, một người con gái cũng đồng ý theo anh về làm vợ, mong muốn sẽ giúp anh thoát khỏi sự ám ảnh của nàng tiên nâu.

Gia đình anh mừng vui khôn xiết, hi vọng cuộc đời cậu con trai sẽ từ đây thay đổi. Vậy mà có vợ rồi, Dương vẫn chứng nào tật ấy. Gia đình anh lúc này gần như kiệt quệ. Bố mẹ già yếu nhưng vẫn phải lo tiền trả nợ cho Dương.

Năm 2011, khi vợ đang mang thai tháng thứ 5 thì Dương bị bắt vì tội tàng trữ và sử dụng trái phép chất ma túy. 4 tháng sau đó, đúng ngày vợ vượt cạn, Dương phải ra hầu tòa để nhận bản án 26 tháng tù giam.

Những tháng ngày trong trại giam, tách biệt với xã hội, không còn bị ám ảnh bởi làn khói thuốc, Dương mới dần tỉnh ngộ. Chứng kiến cảnh cha mẹ già yếu và vợ trẻ con thơ hàng tháng vượt trăm cây số đều đặn đến thăm mình, Dương càng thương bố mẹ, vợ con nhiều hơn. 

Anh thấy mình quá ích kỉ, nhỏ mọn trước tình yêu thương vĩ đại, bao dung của gia đình. Chỉ vì ham vui, chỉ vì thỏa mãn cơn nghiện của mình mà anh kéo theo bao nhiêu người khổ lây. Cha mẹ già yếu chưa một ngày được phụng dưỡng báo hiếu. Đứa con sinh ra chưa một lần được nhìn mặt cha. Rồi sau này lớn lên, nó sẽ thế nào khi biết bố nó là kẻ phạm tội. 

Những suy nghĩ ấy cứ day dứt, trăn trở trong anh. Dương tự nhủ với chính mình sẽ quyết tâm vượt qua tất cả để làm lại cuộc đời, để sau này trở thành chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình.

Phần thưởng xứng đáng mà anh Dương nhận được khi tái hòa nhập cộng đồng.

Với nỗ lực của bản thân, Dương đã đoạn tuyệt được ma túy. Nhờ cải tạo tốt, Dương được ra trại trước 3 tháng. Thời gian đầu trở về, phần vì tự ti, mặc cảm, phần nữa sợ bị bạn bè lôi kéo, Dương sống thu mình. Hình ảnh cha mẹ già vẫn phải vất vả mưu sinh, và người vợ trẻ một nách ôm con, lang thang khắp phố thị để nhặt phế liệu đã thôi thúc anh hòa nhập với cộng đồng.

Đầu tiên, Dương xin đi làm thợ sơn, sau đó được sự động viên của bà con lối xóm, của khối, phường cùng với chính sách đặc biệt giúp đỡ những con người lầm lỗi hoàn lương, Dương được nhận vào làm Phó Ban quản lí chợ Đông Vĩnh. Để có thêm thu nhập, Dương xin được quét dọn chợ với mức lương 600 nghìn đồng một tháng. Những khi rảnh rỗi, anh nhiệt tình tham gia các hoạt động phong trào và công tác xã hội tại địa phương, được bà con ghi nhận, tin yêu.

Dương tâm sự, những thành tích anh có được như ngày hôm nay so với nhiều người không có gì là lớn cả, nhưng với anh, nó là niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ bến bởi anh đã xóa đi được mặc cảm tội lỗi, được gia đình, xã hội đón nhận. Anh thầm cảm ơn bố mẹ, vợ con, những người đã cho anh động lực để cố gắng và tự nhủ sẽ sống sao cho xứng đáng với những gì mà cha mẹ, vợ con và bà con lối xóm gửi gắm, tin yêu. 

Minh Khôi
.
.
.