Nhớ đêm trắng truy bắt những kẻ thủ ác

Thứ Hai, 18/07/2022, 13:08

Đó là một đêm đông lạnh buốt, tôi là nhà báo duy nhất được cùng các điều tra viên Đội Cảnh sát điều tra Công an quận Cầu Giấy – Hà Nội tiến hành cuộc truy bắt hung thủ vụ giết người, cướp xe ôm. Vụ án xảy ra cách nay đã lâu, song vẫn để lại nhiều bài học về sự mưu trí và tinh thần kiên quyết tấn công tội phạm…

Linh cảm không cứu được mạng người lái xe ôm

Đêm cuối năm cận Tết Dương lịch 2006, trời rất lạnh. Lúc 22h30’ ngày 30/12/2005, tôi nhận được điện thoại báo tin: Có một vụ giết người, cướp xe ôm. Hiện Công an quận Cầu Giấy vừa bắt được 2 đối tượng, bước đầu chúng khai nhận đã giết người lái xe ôm, chôn xác ở một ngôi nhà hoang ven quốc lộ 39 A (đoạn qua huyện Khoái Châu,tỉnh Hưng Yên). Ngoài 2 đối tượng đã bị bắt, còn 1 đối tượng nữa vẫn đang trốn ở Hưng Yên...

Máu nghề nghiệp khiến tôi đề nghị được cùng đi thực hiện nhiệm vụ truy bắt tên còn lại. Gần 23h đêm 30/12/2005, tại trụ sở Công an quận Cầu Giấy, công tác chuẩn bị được tiến hành rất khẩn trương. Trung tá Nguyễn Sơn, Phó trưởng Công an quận (hiện là Đại tá, Trưởng phòng Tổ chức cán bộ, Công an TP Hà Nội), dẫn đầu tổ công tác gồm các trinh sát, điều tra viên và tôi - nhà báo duy nhất trong đêm cuối cùng của năm 2005 có may mắn tác nghiệp như một trinh sát thực thụ.

Trang 18: Nhớ đêm trắng truy bắt những kẻ thủ ác -0
Trung tá Nguyễn Sơn và Thiếu tá Nguyễn Thanh Tùng (bên trái) hội ý tại trụ sở Công an huyện Kim Động bàn phương án bắt Vũ Văn Sỹ, 0h20’ngày 31/12/2015.

Đúng 23h đêm, 2 chiếc ôtô xuất phát nhằm hướng đường 5. Qua ánh đèn pha ôtô, sương bảng lảng như những làn khói mảnh mai cứ lao thẳng vào đầu xe, quấn lấy cửa kính. Đến quốc lộ 39A, con đường dẫn về Hưng Yên, ban đêm thật vắng vẻ - một sự vắng vẻ đến sởn gai ốc. Tôi ngồi ở chiếc xe đi đầu, là loại xe ISUZU 7 chỗ ngồi, do Đại uý Đặng Xuân Phong cầm lái. Cán bộ điều tra gồm các đồng chí Long, Phấn, Quế, Tuấn và anh Nguyễn Văn Kháng, em rể của nạn nhân, ai cũng trong tâm trạng căng thẳng. Trong tiếng rít của lốp xe miết trên mặt đường giữa màn đêm đặc quánh, anh Kháng xót xa kể về người anh họ Lê Xuân Phu xấu số: “Hằng ngày, chúng tôi đứng đón khách trước cổng Đại học Giao thông-Vận tải. Tối về, anh em tôi và cả nhóm xe ôm cùng quê (xã Đội Bình, Ứng Hoà - Hà Tây, nay là Hà Nội) thuê nhà trọ gần sân vận động Mỹ Đình. Chiều hôm kia (28/12/2005), có một thanh niên đến thuê anh tôi chở về Hưng Yên với giá 160.000 đồng. Đêm hôm ấy, anh tôi trở về và bảo: “Nó chỉ đưa anh có 150.000 đồng, xin nợ 10.000 đồng và đưa một tờ đơn xin việc, có ảnh của nó để làm tin”. Tôi nhớ láng máng nó tên là Trưởng hay Trường gì đó; nhìn ảnh mặt nó, tôi nhắc anh Phu: Trông thằng này gian lắm, tốt nhất là anh đừng đi với nó nữa...”.

Đúng như sự lo lắng của anh Kháng, kẻ thủ ác đã ra tay ngay ngày hôm sau. Khoảng 18h chiều 29/12/2005, gã thanh niên hôm trước, tên thật là Vũ Huy Trưởng (SN 1985, trú tại thôn Thanh Xuân, xã Song Mai, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên), lại đến tìm anh Phu. Khi đó, anh Kháng không có mặt ở bãi xe, lúc quay về thì đồng nghiệp cho biết: Anh Phu lại đi với thằng hôm qua rồi!

Cả đêm, anh Kháng và những người bạn xe ôm thấp thỏm, linh tính đã xảy ra chuyện chẳng lành. Sớm hôm sau, anh Kháng điện thoại về quê thì được biết: Anh Phu không về quê, vợ con anh Phu cũng rất lo lắng. Anh Kháng viết đơn trình báo gửi cơ quan công an và bảo đứa cháu (cũng làm nghề xe ôm) là Lê Văn Thịnh đi chợ chuẩn bị nấu ăn tối. Khoảng hơn 18h chiều 30/12/2005, Thịnh ra chợ và bất ngờ thấy chiếc xe WaveAlpha màu xanh, BKS 33M5 - 0611 - đúng là chiếc xe của anh Phu, đang dựng trước một quán cơm ở đường Nguyễn Khánh Toàn (phường Quan Hoa, quận Cầu Giấy), liền báo cho anh Kháng. Ngay sau đó, 2 thanh niên đang sử dụng chiếc xe này, tên là Vũ Huy Trưởng và Vũ Hồng Thanh bị bắt giữ…

Hơn 20h ngày 30/12/2005, tại Công an quận Cầu Giấy, Vũ Huy Trưởng khai nhận: Chính hắn đã thuê anh Phu chở về Hưng Yên, sau đó điều anh vào quãng đường vắng thuộc thôn Phượng Hoàng, xã Hùng Cường (huyện Kim Động). Đến đoạn đường xóc, anh Phu phải giảm tốc độ thì Trưởng rút con dao inox loại bản rộng giấu sẵn trong người, đâm thẳng vào gáy anh Phu. Anh Phu phản xạ khá nhanh, quay lại giằng co với Trưởng nhưng lúc này hắn là một con thú nhịn đói đã lâu nên không dễ gì để xổng con mồi...

Sau khi gây tội ác, hắn kéo xác anh Phu xuống vệ đường, lục túi áo lấy hết tiền, giấy tờ xe, rồi vần thi thể nạn nhân xuống đầm nước. Tiếp đó, hắn lấy chiếc xe máy cướp được chạy về làng và gặp Vũ Hồng Thanh, Vũ Văn Sỹ – hai người bạn cùng xóm bàn việc phi tang xác nạn nhân...

Trắng một đêm đông lạnh

Đã sang một ngày mới, lúc 0h20 ngày 31/12/2005, chúng tôi có mặt tại Công an huyện Kim Động. Thượng tá Nguyễn Đức Sáng, Phó trưởng Công an huyện và các cán bộ Phòng PC14 Công an tỉnh Hưng Yên đã có mặt. Một cuộc hội ý nhanh diễn ra: Trung tá Nguyễn Sơn và Thiếu tá Nguyễn Thanh Tùng, Đội trưởng Đội Cảnh sát điều tra Công an quận Cầu Giấy (hiện là Thiếu tướng, Phó Giám đốc Công an TP Hà Nội) thống nhất phương án và chốt lại: Bằng mọi giá bắt Vũ Văn Sỹ đưa ngay về Công an huyện để khai thác, tìm bằng được xác nạn nhân càng sớm càng tốt... 0h30, chiếc xe ISUZU rời trụ sở Công an huyện chở theo 6 điều tra viên và trinh sát xé màn đêm nhằm thẳng hướng xã Song Mai... Đúng 1h sáng, điện thoại của Trung tá Sơn đổ chuông... Anh reo lên:“Bắt được nó rồi!”.

Trang 18: Nhớ đêm trắng truy bắt những kẻ thủ ác -0
Vũ Văn Sỹ sau khi bị bắt, được đưa ngay về trụ sở Công an huyện Kim Động lúc 1h15 ngày 31/12/2005.

Khoảng 1h15, Vũ Văn Sỹ được đưa về trụ sở Công an huyện Kim Động. Sỹ leo lẻo: “Sao các chú bắt cháu?”. Thiếu tá Hiệp (Đội phó Đội Cảnh sát điều tra) tỏ ra bình tĩnh hơn cả, nói với Sỹ: “Các chú không bắt nhầm đâu. Đêm hôm lạnh thế này, các chú vượt cả trăm cây số, chẳng lẽ lại đi bắt nhầm? Tội của cháu không đến mức nặng lắm, cháu thành khẩn thì sẽ tự cứu mình đấy. Thằng Trưởng, thằng Thanh đã bị các chú bắt rồi, chúng nó đã khai ra cháu”! Sỹ chột dạ nhưng vẫn cố cãi…Cháu chỉ gặp thằng Trưởng và thằng Thanh hôm qua, đi chơi với nhau, sau đó cháu về nhà cháu”...

Đúng lúc này, Thiếu tá Hiệp bấm máy điện thoại di động (mở âm lượng lớn) gọi về Công an quận, và một lát sau, Sỹ và cả chúng tôi đã nghe được giọng nói của Vũ Huy Trưởng. Tiếp đó, Thiếu tá Hiệp đưa máy cho Sỹ nói chuyện với Trưởng. Ngón đòn này khiến Vũ Văn Sỹ hoàn toàn sụp đổ, hắn nói nhỏ nhẹ:“ Cháu xin đưa các chú đến nơi chôn người đó!”.

1h50, chúng tôi đã tìm được ngôi nhà hoang thuộc địa bàn xã Việt Hoà, huyện Khoái Châu. Trong cái lạnh lẽo của đêm đông, ngôi nhà hoang giữa đồng nhìn như một cái lô cốt. Cái“lô cốt”đó nằm sát đường quốc lộ 39 A. Vũ Văn Sỹ được dẫn giải vào và hắn đã chỉ nơi vùi xác người xe ôm xấu số. Dường như hắn có trí nhớ khá tốt, hoặc có thể hắn và đồng bọn đã bàn tính rất kĩ, nên mặc dù đêm tối, hắn vẫn xác định rất nhanh vị trí ngôi nhà; hắn còn nhớ cả cách chôn nạn nhân và ước lượng: “ Chôn cách mặt đất 50 phân”! Một tay hắn bị còng số 8 do Trung uý Tuấn giữ, một tay hắn bới cát... đến lúc cái đầu gối của nạn nhân hiện ra thì hắn lập cập: “Cháu xin các chú tha cho cháu! Cháu sợ lắm, cháu không bới được nữa đâu!”.

Ngoài trời màn sương giăng trắng, lạnh lẽo và căng thẳng. Song dường như mỗi chúng tôi đều phần nào trút được gánh nặng. Sỹ được đưa trở lại Công an huyện lấy lời khai. Sỹ thành khẩn: Khoảng 23h ngày 29/12/2005, hắn cùng Vũ Hồng Thanh đi chơi về đến đầu làng thì gặp Vũ Huy Trưởng đi xe máy đến. Trưởng bảo: “Tao đâm chết người rồi, đi giúp tao chôn cái xác đó”! Sỹ nhanh nhảu về nhà lấy cái xẻng, Thanh về nhà lấy một chiếc hòm tôn loại lớn rồi phóng ra hiện trường. Tại đây, chúng đưa chiếc hòm tôn xuống vệ đường, cho xác anh Phu vào… Từ hiện trường vụ án, Trưởng chở đồng bọn đến ngôi nhà hoang để Sỹ đào hố dưới nền cát rồi cùng Thanh quay lại buộc chiếc hòm tôn chứa xác nạn nhân lên xe máy. Quãng đường từ nơi nạn nhân bị giết đến ngôi nhà hoang dài đúng 13,5 km. Trong đêm tối, cả 3 tên hì hục khiêng chiếc hòm tôn đến miệng hố, nghiêng chiếc thùng đổ xác nạn nhân xuống rồi vùi cát lại…

Kết thúc một ngày căng thẳng, ai nấy đều mệt nhoài song cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Riêng tôi, cho đến tận bây giờ vẫn cảm thấy thật may mắn đã có một đêm trắng cùng các cán bộ, chiến sĩ Công an quận Cầu Giấy vạch trần và trừng phạt cái ác, cái xấu; giữ gìn cuộc sống bình yên của nhân dân Thủ đô.

Trần Duy Hiển
.
.
.