Những dấu hỏi về "thần dược" trị viêm xoang núi Bà Đen

Thứ Năm, 09/09/2010, 10:38
Người ta đồn núi Bà Đen (tỉnh Tây Ninh) là ngọn núi thiêng vì trên ấy trong lành, được các vị thánh, thần chọn làm nơi khu trú. Sống ở nơi có nhiều linh khí nên muông thú, cỏ cây trên ấy, nhất là những loài cây thuốc dùng chữa chứng bệnh viêm xoang cũng được hưởng phước núi thiêng, cây phát triển xanh tốt, nhiều dược tính.

Một đồn mười, mười đồn trăm, vậy là người ta rồng rắn kéo đến núi Bà lùng mua "thần dược" trị viêm xoang cho chính mình và người thân. Để rồi khỏe đâu không thấy, chỉ thấy bệnh tình càng nặng hơn…

Gặp nhau tại siêu thị miễn thuế Mộc Bài (huyện Gò Dầu), nhóm 6 người gồm đàn ông lẫn phụ nữ ở quận 6 túm lại bàn tán chuyện lên núi Bà Đen mua thuốc chữa bệnh viêm xoang.

Người phụ nữ phốp pháp, mặt thoa son trét phấn dày cộm tuổi ngoài 50, trầm trồ: "Bà bạn mình nói cây thuốc trên đó nhờ hấp thu khí trời, rễ uống nước suối tinh khiết tuôn ra từ lòng núi, lại ở nơi thanh tịnh quanh năm chỉ có tiếng gió thổi, tiếng chuông chùa vang vọng nên chất thuốc tốt gấp nhiều lần cây thuốc cùng loại trồng ở vùng khác. Sẵn căn bệnh viêm xoang sàng kinh niên mà mỗi lần lên cơn cái đầu đau nhức như bị người ta bổ đôi, chỉ mua vài liều về dùng thử. Người bán cam đoan chỉ sẽ dứt bệnh sau không quá 5 lần xông nhưng ai dè chỉ mới dùng có 3 lần thì dứt tiệt".

Nghe bạn khẳng định chắc như đinh đóng cột, vậy là nhóm người đi cùng hối nhau ra xe thẳng đường đến xứ núi. Tò mò, chúng tôi hỏi thăm thì được bà chị bật mí: "Thời buổi môi trường ô nhiễm nên hầu như ai cũng mắc bệnh viêm xoang. Lần này chị lên đó mua vài chục gói về tặng cho anh chị em ở nhà và bạn bè. Nếu muốn mua, em đến chân núi thấy mấy hàng quán dọc 2 bên đường, chỗ nào có treo bảng thuốc chữa viêm xoang là chính hãng đấy".

Núi Bà Đen cách siêu thị miễn thuế Mộc Bài khoảng 40km và cách trung tâm thị xã Tây Ninh 10km. Do chạy xe máy nên chúng tôi đến núi Cấm sớm hơn nhóm người kia. Đúng như chỉ dẫn của bà chị, dọc 2 bên đường, bên cạnh những tấm bảng "có thằn lằn núi" (giống thằn lằn đặc hữu ở núi Bà Đen, người ta đồn ăn thịt giống này sẽ giúp xương cốt cứng cáp, chữa được chứng bệnh nhức mỏi) là những bảng báo "thuốc viêm xoang gia truyền" lủng lẳng trong gió.

Thuốc trị viêm xoang "gia truyền" được bày bán ngổn ngang dưới chân núi Bà Đen.

Thấy một nhóm khách đi xe du lịch 7 chỗ dừng chân bên quán nước ven đường cách Khu du lịch núi Bà khoảng 200m, hỏi mua thuốc chữa viêm xoang, chúng tôi bắt chuyện thì được một phụ nữ sau này chúng tôi mới biết là dân "cò thuốc" tư vấn nhiệt tình: "Chị lần nào đến dâng hương cho Bà cũng ghé đây mua cả chục liều về để dành chữa bệnh cho cả nhà".

Thấy mấy người khác ghé đầu chăm chú nghe chuyện, chị nọ nói rõ to: "Hồi nghe người ta đồn thuốc chữa viêm xoang trên này thần hiệu lắm, chị đâu có tin. Chị bị viêm xoang sàng gần chục năm nay, đốt không biết bao nhiêu tiền cho đám bác sỹ tai-mũi-họng nhưng bệnh không những không thuyên giảm mà còn nặng hơn. Lúc đầu chỉ đau nhức sau có mủ phải nhiều lần mổ nạo xoang. Khi mất hết niềm tin vào tây y, chị chuyển sang điều trị đông y. Cách đây 1 năm, được người ta mách nước, chị lên đây mua thuốc về điều trị xem sao, ai dè từ đó đến nay bệnh tiêu biến".

Chỉ trên đoạn đường khoảng 300m, chúng tôi nhận thấy có hơn chục điểm trương bảng bán thuốc điều trị viêm xoang. Giá một liều thần dược trị viêm xoang chỉ 30.000 đồng nên có khá nhiều khách hỏi mua.

Tại một quán nước nằm sát Nghĩa trang liệt sỹ núi Bà Đen, sau khi bỏ nhỏ với khách "mua 5 tặng 1", người bán là bà cụ xấp xỉ tuổi 70 trao tay khách gói thuốc gồm những viên nhỏ màu đen có mùi thuốc Bắc, nói: "Thuốc trị viêm xoang vùng này có nhiều dạng, có dạng nước đun nóng hít lấy khói, có dạng bột dùng bằng cách hít, đổ ra giấy rồi kê mũi hít vào, còn tôi thì dùng loại viên cho khách đỡ cực". Giải thích nguồn gốc của các gói thuốc, bà cụ cho biết: "Người ta bỏ mối đấy. Họ là thầy thuốc ở nhiều nơi. Thuốc của họ có kiểm định đàng hoàng, lại chất lượng nên khách hỏi mua dữ lắm!".

Thử mở gói thuốc vừa mua và đọc kỹ tờ giấy hướng dẫn sử dụng, ngoài những câu chữ tầm phào như thuốc được bào chế từ linh dược núi Bà, khi sử dụng cử ăn đồ phong như tôm cua, gà, vịt…, tìm mãi nhưng chúng tôi chẳng thấy tên, địa chỉ của vị lương y bào chế thuốc. Dòng chữ "Thuốc đã được kiểm định" cũng chẳng thấy ghi ai là người kiểm định.

Ông Trần Mùi, một cán bộ hưu trí, nhà ở gần đấy, lắc đầu: "Nạn bán thuốc viêm xoang tào lao cũng như chuyện con thằn lằn ốc núi, hễ khi thấy bóng kiểm lâm thì người ta gom bảng ém hàng. Ngành chức năng đi thì họ lại tiếp tục trương bảng dụ những vị khách nhẹ dạ". Ông Mùi cho biết thêm: "Những người bán thuốc điều trị viêm xoang kia chẳng có kiến thức gì về thuốc nhưng khi có khách hỏi thì họ thao thao bất tuyệt mục đích dụ khách mua thuốc kiếm lời. Điều này thật đáng lo ngại".

T.Dũng
.
.
.