#người thơ

Có một người thơ say đắm
13:39 19/01/2024

Say đắm với thơ, say đắm với tình yêu, tình đời, tình người... Người thơ Lê Hồng Thiện năm nay 81 tuổi nhưng nói như nhà thơ Nguyễn Quang Thiều trong bài viết về tập thơ "Mẹ và em" (Nhà xuất bản Thanh Niên 2023): " Có một cậu bé mang tên Lê Hồng Thiện".

“Triết luận'' của một người thơ trở về từ chiến tranh
22:29 28/12/2023

Người thơ trở về từ chiến trận hơn ai hết họ hiểu được sự được mất ở đời, hiểu được: "Các anh ra đi trong im lặng/ Và sẽ trở về trong im lặng...Tiễn các anh đi/ Bài diễn văn hay nhất là sự im lặng/ Hãy nghĩ về chiến tranh, về các anh trong im lặng... Bởi có tri ân nào thẳm sâu hơn sự im lặng/ Nếu mai này cái chết đến với ta/ Ta sẽ đón chờ nó trong im lặng...".  ( Im lặng).

Làm sao tìm lại mùa thu dịu dàng...
08:53 03/11/2023

Xứ Bắc có bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa có vẻ đẹp riêng, nhưng mùa Thu có lẽ là mùa mà nhiều người coi là mùa của thơ, ca, nhạc, họa...

Mình tặng nhau im lặng
15:11 31/08/2020
Đó là câu thơ mà tôi thích trong bài thơ “Tặng anh” của người thơ Đinh Thị Hường in trong tập thơ “Nơi cầu vồng bảy sắc” (NXB Hội Nhà văn) mà tôi vừa được tặng.
Người thơ quê ở làng dòng
14:23 20/05/2019
Thật tình, tôi quý trọng ông hơn sau khi đọc tiểu thuyết "Cẩm chướng đỏ" của ông. Cuốn tiểu thuyết, nói về số phận một trí thức, sinh trưởng và lớn lên tại một làng đồi trung du, trở về Thủ đô học hành và quyết chí lập nghiệp. Duyên số thế nào trở thành con rể một gia đình trí thức, có quyền vị trong xã hội. Hình tượng chàng trai rời xa làng đồi thanh bình, nhập vào cuộc sống đô thị, bao nỗi niềm, với bao được mất.
Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng: Người thơ ở xứ mộng mơn Văn Thành Lê
08:37 27/09/2016
Dẫu có thời lực lượng viết trẻ ở đất Thần Kinh khá hùng hậu, với những cái tên như Phạm Nguyên Tường, Hồ Đăng Thanh Ngọc, Đông Hà, Lê Vĩnh Thái, Lê Tấn Quỳnh, Nguyễn Lãm Thắng, Châu Thu Hà… Tôi cứ cảm giác như các tác giả này mãi không chịu khác đi. Quẩn quanh mãi với "lối xưa xe ngựa hồn thu thảo". Có lẽ Nguyễn Lãm Thắng là cái tên bứt lên được khỏi dàn đồng ca ấy, thoát khỏi lối mòn quen thuộc, và cựa quậy đến cùng với thơ...