Tuân khẽ đưa mắt nhìn Nhiên. Cô vẫn ngồi tựa vào gốc keo cổ thụ, gần như bất động. Vắt vẻo trên cái thang đóng bằng thứ tre non không lấy gì làm chắc chắn, anh rón rén chằng tấm bạt che tạm góc chòi đã bị phá dỡ toang hoác, nham nhở, cố gắng không gây tiếng động lớn. Chưa bao giờ anh sợ ánh mắt của Nhiên như lúc này. Bốn năm ở trạm, ngoài mấy câu chào hỏi, xã giao lấy lệ, anh chưa bao giờ dám tiến sâu hơn vào cuộc đời của Nhiên.