Ngỡ như là hoa, như là gió, như là sóng, như là mây... như là... như là... thì thơ, vẫn có phẩm tính riêng, để nó - thơ, thực là thơ của một người mà qua nó, người khác vẫn thấy thấp thoáng hoặc là đích thực, cái tâm trạng, cái ý tình đã nồng đượm của chính mình. Người sáng tác không nhất thiết phải biết "lý sự" và khái quát như vậy, mà hãy cứ viết - sáng tác cho thật hồn nhiên, phải dồn bút cho tận lực... thì đến một bài nào đó, trong một giờ khắc nào đó, họ đã như là, như là được như trên.