Những chuyện cảm động vận động đối tượng truy nã ra đầu thú

Chuyện người bác ruột vận động cháu mang tội giết người ra đầu thú

Thứ Ba, 24/06/2014, 09:22
Trong lúc Lê Văn Doanh (kẻ trở thành sát thủ chỉ vì khoản nợ 3 triệu đồng) hoang mang, dao động nhất, người bác của Doanh đã thuyết phục và vận động cháu ruột hiểu ra lỗi lầm của mình, đến cơ quan Công an đầu thú.
>> Bài 1: Người mẹ vận động con trai lẩn trốn 21 năm ra đầu thú

Bạn đọc cả nước hẳn chưa quên vụ giết người xảy ra tại lô k10.19, khu đô thị Đức Minh, phường Thanh Bình, TP Hải Dương (Hải Dương) vào những ngày tháng 4/2014. Chỉ vì khoản nợ 3 triệu đồng, Lê Văn Doanh (21 tuổi, HKTT thôn Cao Duệ, xã Nhật Tân, huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương) đã ra tay một cách tàn ác, cướp đi sinh mệnh của anh Nguyễn Văn Vui (25 tuổi, HKTT tại thôn Dương Xuân, Quyết Thắng, Thanh Hà, Hải Dương) rồi bỏ trốn… Vụ trọng án nghiêm trọng đã được làm rõ sau khoảng 24 giờ điều tra. Thành công của vụ án ngoài chiến công của lực lượng Công an tỉnh Hải Dương, còn có sự góp sức của bác ruột Doanh, anh Đinh Quang Tiến hiện đang ở phường Phạm Ngũ Lão, TP Hải Dương. Trong lúc Doanh hoang mang, dao động nhất, người bác ấy đã thuyết phục và vận động cháu ruột hiểu ra lỗi lầm của mình, đến cơ quan Công an đầu thú.

1. “Hôm đó vào khoảng 23h ngày 31/4, tôi và gia đình đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy có tiếng gọi ở bên ngoài, “Bác Tiến ơi!”... Qua ánh đèn đường le lói, tôi nhận ra đó là Thiếu tá Nguyễn Đức Dũng, Đội trưởng Đội CSĐT tội phạm về TTXH - Công an TP Hải Dương, một chút gai người thoáng qua, giữa đêm hôm thế này Công an đến nhà phải có việc gì đó không bình thường xảy ra” – anh Tiến kể. Ngay vào thời điểm đó, trong đầu anh Tiến đã thoáng nghĩ đến người cháu ruột là Lê Văn Doanh. Bởi trước đó, không ít lần Doanh khiến anh phải bận tâm, có lần giữa đêm khuya anh đã phải mang hơn 2 triệu đồng để trả nợ đậy cho cậu cháu đang tuổi ăn chưa no, lo chưa tới…

Trở về từ trụ sở Công an phường Phạm Ngũ Lão, TP Hải Dương (Hải Dương) đêm đó, anh Đinh Quang Tiến chẳng thể chợp mắt. Linh tính mách bảo có điều gì đó không bình thường xảy ra với người cháu vợ nên cứ nửa tiếng một lần, anh nhấc máy gọi cho Doanh nhưng bên kia chỉ là những câu nói quen thuộc của tổng đài: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được... “Bình thường Doanh không bao giờ tắt máy. Vì sao hôm nay nó lại hành động như vậy…” câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu anh Tiến, dù trước đó anh đã được Thiếu tá Nguyễn Đức Dũng, Đội trưởng Đội CSĐT tội phạm về TTXH - Công an TP Hải Dương và Thiếu tá Nguyễn Minh Trường, cán bộ Phòng CSĐT tội phạm về TTXH (PC45) - Công an tỉnh Hải Dương cho biết, Doanh và một người bạn vừa gây ra một vụ tai nạn giao thông…

Sáng hôm sau, khi gà vừa gáy sáng, anh Tiến đã trở dậy, anh cùng vợ gọi điện thoại đến những nơi Doanh từng qua lại, ngoài họ hàng còn có các bạn bè thân thiết của Doanh, hỏi về thông tin của người cháu vợ nhưng chẳng ai biết gì. Đến lúc này thì không chỉ anh Tiến mà cả bố, mẹ của Doanh sau cả đêm mong ngóng con trai cũng như đang “ngồi trên đống lửa”. Mẹ Doanh liên tục gọi điện thoại cho anh Tiến, mếu máo nói trong nước mắt, chỉ có bác mới cứu được cháu thôi…

Thiếu tá Nguyễn Đức Dũng và đồng đội chia sẻ với anh Tiến.

Với Thiếu tá Nguyễn Đức Dũng và các cán bộ Phòng PC45 Công an tỉnh Hải Dương thì đó cũng là một đêm dài… Ngay trong đêm hôm đó, bằng các biện pháp nghiệp vụ, Công an tỉnh Hải Dương xác định Doanh là đối tượng gây ra vụ án trên. “Có tật giật mình”, trong quá trình bỏ trốn, Doanh đã nhắn tin cho một số người bạn rằng “nếu có ai hỏi thì đừng nói gì là anh em mình ngồi với nhau”. Như vậy là Doanh đang có ý định bỏ trốn…

Khi tìm hiểu về nhân thân của Doanh, Thiếu tá Dũng biết Doanh xuất thân trong một gia đình cơ bản, vì vậy anh và lực lượng đánh án quyết định chọn giải pháp là vận động Doanh đến cơ quan Công an đầu thú. Nhưng phải lựa chọn ai và thuyết phục họ như thế nào thì cũng không dễ. Cân nhắc thật lâu, Thiếu tá Dũng và các cộng sự tìm gặp anh Đinh Quang Tiến ở 34/1, khu 15 phường Phạm Ngũ Lão, TP Hải Dương. Những lời lẽ thấu lý, đạt tình của người điều tra viên tâm huyết với nghề đã giúp cho anh Tiến hiểu ra sự việc. Anh Tiến sau đó đã hợp tác tích cực với cơ quan điều tra, vận động Doanh đến cơ quan Công an đầu thú. 

2. “Khoảng 9h sáng thì Doanh xuất hiện trước cửa nhà tôi, trong bộ dạng vô cùng mệt mỏi. Nhìn thấy cháu, tôi mừng như mở cờ trong bụng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh… vậy là cháu tôi không dại dột mà làm liều”, anh nhớ lại. Chờ  Doanh bước vào nhà, Tiến vội đóng cửa lại rồi kéo đứa cháu ruột xuống bếp: “Cháu đã làm gì mà Công an đi tìm suốt đêm qua”.

Khi nghe câu nói ấy, Doanh gục đầu xuống bàn, nói trong nước mắt: Cháu giết người rồi chú ạ. Cho đến lúc này, Tiến vẫn không quên được cái cảm giác khi đó, chân tay anh bủn rủn muốn quỵ xuống. Trong cuộc sống hằng ngày, Doanh rất tin tưởng vào vợ chồng anh Tiến, có việc gì từ to đến nhỏ cậu ta đều hỏi xin ý kiến của các bác. Doanh là thanh niên mới lớn, có đôi chút nghịch ngợm nhưng không phải là đứa hư đốn… Ngay cả tưởng tượng, anh cũng không bao giờ nghĩ rằng đứa cháu của mình lại gây ra một tội ác tày trời như vậy. Bất giác lúc đó, anh Tiến nghĩ đến bố và mẹ của Tiến. Họ đều là những người nông dân hiền lành, chất phác nếu nghe tin dữ này chắc sẽ không chịu được. Thời gian lúc đó không cho phép Tiến được một chút lưỡng lự, anh tự trấn an mình, lúc này Doanh đang hoang mang nhất, anh phải vận động Doanh đến cơ quan Công an đầu thú. Đây là con đường duy nhất cứu được Doanh.

Rồi anh Tiến mang đến cho Doanh một miếng bánh nhỏ nhẹ nói với cháu: Cháu cố ăn lấy một miếng. Doanh làm theo nhưng khi vừa cắn được miếng bánh đầu tiên thì Doanh bật khóc… Doanh đã trải qua một đêm thật kinh hoàng. Doanh đã phạm một tội ác chẳng thể dung thứ, tội giết người. Với hành vi phạm tội này, Doanh cũng có thể phải đối mặt với hình phạt cao nhất của pháp luật. Nhưng nếu để Doanh trốn chạy đồng nghĩa với việc cả đời cháu anh luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ. Và trốn cũng không thoát được… Khi ấy trong đầu của anh Tiến văng vẳng những câu nói của Thiếu tá Nguyễn Đức Dũng về chính sách khoan hồng của Nhà nước đối với những người thành tâm hối cải. 

Anh Tiến nhỏ nhẹ nói với Doanh: “Con ơi, con có tội rồi, con đến cơ quan Công an đầu thú với bác… Còn nước còn tát, được chút nào hay chút ấy nếu con ra đầu thú sẽ được pháp luật khoan hồng”. Ngay sau đó, anh Tiến đã đưa Doanh đến Công an phường Phạm Ngũ Lão đầu thú. Trở về nhà hôm đó, việc đầu tiên là anh cùng với bố, mẹ của  Doanh đến gặp bố, mẹ Vui, nạn nhân của vụ án. Ban đầu gia đình Vui phản đối quyết liệt… nhưng anh Tiến nhẹ nhàng thuyết phục. Nghĩa tử là nghĩa tận, anh và gia đình Doanh đến đây chỉ muốn để thắp cho nạn nhân một nén hương, chứ không phải để xin giảm nhẹ tội cho Doanh. Khi đã hiểu ra tấm lòng của anh Tiến và bố mẹ Doanh, gia đình nạn nhân Vui đã chấp thuận...

Xuân Mai
.
.
.