Đến thăm nhà quốc tế Cộng sản
- Phong trào của ông Gandhi có ảnh hưởng như thế nào ở Đông Dương? Có những làn sóng, những tiếng vang gì tới đó không? - tôi hỏi Nguyễn Ái Quốc.
- Không, - người tiếp chuyện tôi trả lời - Nhân dân Annam, nông dân đang sống trong tăm tối của địa ngục trần gian, không có báo chí, không mảy may biết gì đang diễn ra trên thế giới; là đêm tối - một đêm tối thật sự.
Nguyễn Ái Quốc là người
Nguyễn Ái Quốc thấy kinh tởm khi nói tới từ "khai hoá". Ông đã đi hầu như khắp thế giới, đã từng ở Bắc và Trung châu Phi và đã nhìn thấy được rất nhiều. Trong đàm thoại, ông thường nói tới từ "anh em". Anh em - đó là người da đen, người Ấn Độ, người
- Tôi vốn xuất thân từ một gia đình trí thức
- Khi người Pháp đến thì tất cả những nền nếp cũ của gia đình đã bị mất đi. Bọn súc sinh biết nịnh hót đã chiếm lấy nhà cửa, vườn tược; giờ thì chúng giàu lên thành giai cấp tư sản mới, chúng có thể dạy con cái chúng theo kiểu cách Pháp. Ở nước chúng tôi nếu con trai theo học với các nhà truyền đạo Công giáo thì đó là đồ phế thải, cặn bã. Vì việc đó phải trả tiền. Có những kẻ thật ngốc nghếch hèn hạ dù chúng có đi làm cảnh sát hay lính đánh thuê. Ở nước chúng tôi một phần năm đất đai thuộc các nhà truyền đạo Công giáo. Chỉ có bọn chủ xí nghiệp tô nhượng mới có thể cạnh tranh với họ.
- Thế thực dân Pháp là ai? Ồ, đó là thứ dân bất tài và thiển cận. Việc lo lắng đầu tiên là xếp đặt bố trí bà con ruột thịt. Sau đó là chiếm đoạt và ăn cướp càng nhiều và càng nhanh càng tốt, mà mục đích chính của chính sách đó là một ngôi nhà riêng làm "nhà của mình" ở nước Pháp.
- Người Pháp đang đầu độc nhân dân tôi. Họ bắt nhân dân tôi phải uống rượu. Chúng tôi chọn gạo tốt để làm rượu ngon thết đãi bạn bè hay để cúng giỗ tổ tiên. Người Pháp thì chọn gạo xấu, rẻ tiền để nấu rất nhiều rượu chứa trong các thùng phuy, không ai muốn mua rượu của chúng. Chúng ấn định cho các tỉnh trưởng địa phương phải theo số lượng dân cư mà phân phối số rượu bắt buộc dân phải mua - điều mà chẳng ai muốn...
Tôi hình dung thấy rõ họ (tức thực dân Pháp - ND) đã tập uống rượu say cho một dân tộc yếu ớt, thích tế nhị và điều độ, ghét sự thái quá. Toàn bộ hình dáng Nguyễn Ái Quốc toát lên vẻ lịch sự tế nhị bẩm sinh. Sự khai hoá kiểu châu Âu là làm việc bằng lưỡi lê và rượu khi che giấu chúng dưới chiếc áo thụng của các nhà truyền giáo. Con người Nguyễn Ái Quốc toát ra một văn hoá không phải châu Âu, mà có thể là văn hoá của tương lai.
Hiện nay ở
Một thanh tre trên đó khắc lời kêu gọi được bí mật gửi đi khắp các làng quê. Nó được chuyển từ nơi này tới nơi khác và đã có được sự đồng thuận. Nó đã được người dân
Nhân dân
Người
Trên bàn là một bản thảo. Một bản báo cáo công việc thầm lặng. Một phong cách điện báo của người phóng viên. Ông đang phóng tác với đề tài: "Đại hội Quốc tế Cộng sản vào năm 1947". Ông nhìn thấy và nghe được Chương trình đại hội, ông có mặt ở đó và đang ghi biên bản...
Lúc chia tay, Nguyễn Ái Quốc như nhớ lại điều gì đó:
- Vâng, ở nước chúng tôi còn một "vụ nổi loạn" nữa. Vị vua Duy Tân của
Ghi chú: 1. Osip Mandelstam (1891-1938) Nhà thơ Nga - Xôviết có các tác phẩm đã in: Tuyển tập "Camen" (1913); "Tristia" (1922); "Sổ ghi ở Voronej" (1966) và sách "Đàm luận về Dante" (1967). Thơ ông phong phú những hình ảnh lịch sử - văn hoá và có phong cách rõ ràng, cụ thể cảm nhận thế giới quan. 2. René Maran (1887-1960) Nhà văn da đen người gốc Guyan (thuộc địa của Pháp Mỹ - Latinh). Sống ở Pháp, bất đồng với bọn thống trị da trắng. Chuyên viết về người châu Phi. Nổi tiếng với tiểu thuyết “Batula” viết về người da đen (1921) được giải thưởng Gôngcua. Các tác phẩm của ông như “Cõi lòng se lại” (1931); “Một con người như mọi người” (1947); “Sách lưu niệm” (thơ 1958); “Junna, con chó và rừng sâu” (1927); “Những người mở đầu của đế chế” (1943-1946)... đều phê phán những sai lầm của chính quyền thực dân... |