Tôi nợ chồng tôi một kiếp (tiếp theo)

Thứ Hai, 30/04/2018, 18:26
Mặc dù tôi đã đi lấy chồng trước người yêu nhưng cứ nghĩ lẩn thẩn chuyện anh không những không tìm cách bảo vệ tình yêu mà lại bỏ mặc tôi bơ vơ trong cuộc hôn nhân đau khổ. 

Kính thưa các anh các chị trong tòa soạn!

Rồi sau đó tôi hay tin người yêu cũ của tôi đi lấy vợ. Vợ anh là một cô gái hàng phố xinh đẹp. Tôi ốm lên ốm xuống, chết nửa tâm hồn. Cảm giác đau đớn đến phát điên như bị phụ bạc. 

Mặc dù tôi đã lên xe hoa trước người yêu tôi, tôi đi lấy chồng trước anh ấy nhưng cứ nghĩ lẩn thẩn chuyện anh không những không tìm cách để bảo vệ tình yêu, giữ gìn tình yêu, anh lại bỏ mặc tôi bơ vơ trong cuộc hôn nhân đau khổ. 

Sống với chồng suốt một thời gian dài gần cả năm mà trong lòng tôi vẫn chỉ có anh. Và ngày đêm cầu khẩn một phép màu với hy vọng điên rồ nhất là người yêu tôi sẽ vì tình yêu sâu đậm với tôi mà không thể quên tôi. Nhất định anh ấy quay trở lại và sẽ giải cứu tôi. 

Đến lúc nghe tin anh lấy vợ, lòng tôi hụt hẫng, điên dại vì đau khổ. Tối hôm ấy, trong một nỗi sầu đời đến tận cùng xương tủy, tôi đã đi hát quan họ phục vụ đám cưới và uống rượu say. Say đến nỗi người làng phải gọi chồng tôi đến đám cưới nhà người ta để dìu tôi về....

Trong cơn say tôi đã gục lên vai chồng và khóc như mưa như gió. Chồng tôi bế tôi về nhà, nói qua với bố mẹ rằng tôi bị cảm rồi đưa nhanh tôi vào buồng đặt tôi lên giường và lấy khăn ướt lau mặt cho tôi. Anh lấy vôi bôi vào hai gan bàn chân của tôi. Anh vắt chanh cho vào nước bắt tôi uống cho giã rượu. Anh làm tất cả những việc đó một cách lặng lẽ. 

Bố mẹ chồng tôi cũng may mà hiền lành tốt bụng, lần đầu tiên thấy con dâu say khướt nhưng cũng không soi mói hỏi han. Thấy con trai bảo con dâu cảm nên cũng không truy xét. Thấy hai vợ chồng trẻ quấn quýt chăm nhau nên ông bà mừng rỡ mà ý tứ tránh ra. 

Trong thâm tâm ông bà lúc này rất mong mỏi có một đứa cháu. Ông bà đâu biết rằng tôi và  chồng tôi kể từ ngày cưới đến giờ vẫn chưa hề đụng chạm vào thân thể của nhau dù hằng đêm vẫn ngủ cùng nhau trên một chiếc giường. 

Kể ra chuyện này chắc chẳng có ai tin nổi. Vợ không đồng ý thì chồng không đụng chạm. 

Sau này tôi mới hiểu rằng chồng tôi vì quá yêu vợ, tôn thờ, ngưỡng mộ giọng hát của vợ mà tôn trọng vợ đặc biệt như vậy. 

Sáng ra khi tôi tỉnh rượu, bê bát cháo hành nóng cho tôi ăn, anh chỉ nói với tôi: "Nếu mình thấy buồn khổ quá, để anh thưa với bố mẹ cho mình trở về bên ấy". 

Tôi bưng bát cháo mà nước mắt rỏ chan chan vào bát. Lần đầu tiên trong đời, lòng tôi dịu lại trong nỗi đau. Tôi ôm choàng lấy cổ anh và thút thít khóc. 

Sau trận ốm ấy, cuối cùng tôi cũng trở thành vợ thực sự của chồng tôi. Tôi mang thai và có với chồng đứa con trai đầu tiên trong niềm hạnh phúc vỡ oà của hai bên gia đình...

Cuộc sống ngỡ như bình yên trôi đi. Dù không bắt nguồn từ tình yêu, cuộc hôn nhân của tôi là từ sự sắp đặt của bố mẹ. Song chúng tôi vẫn sống với nhau một cuộc sống nhìn từ bên ngoài có cảm giác là êm ấm. Đâu biết rằng tâm trạng của tôi trong cuộc hôn nhân ấy vẫn là tâm trạng của một trái tim lạnh lùng đã tắt lửa lòng:

"Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người".

Thế rồi mọi chuyện đảo lộn cuộc đời tôi sau đó. Tôi gặp lại người yêu cũ trong hội Lim. Hình như sau ba năm hôn nhân, cả hai chúng tôi đều không thể quên được những cảm xúc yêu thương của mối tình đầu cháy bỏng. Anh vì nhớ người yêu cũ mà tìm đến hội Lim. 

Tôi cũng vì mang trong tim hình bóng một người nên ngày ngày vào hội hát tôi vẫn lên sân khấu cất lên lời ca tiếng hát thổn thức mối tình đầu day dứt. Giờ đây cả anh và tôi đều đã yên bề gia thất. Đều đã có con... thế nhưng trái tim vẫn không chịu ngủ yên. 

Trái tim yêu vẫn cuồng nộ quẫy đạp trong lồng ngực. Hễ khi có điều kiện là lại bùng phát những cảm xúc cũ. Bởi thế khi gặp lại nhau trong mừng tủi, chúng tôi ngã ập vào vòng tay nhau cũng nhanh chóng và cuồng điên như hai ngọn lửa tình chỉ cần nhìn thấy nhau là bùng phát.

Kể từ đó tôi sống trong những chuỗi ngày ngoại tình đau khổ.

Thưa các anh các chị!

Chuyện ngoại tình của chúng tôi ngày xưa đâu có thể có điều kiện để tự do gặp nhau như các anh chị thời nay. Thời của chúng tôi chủ yếu là ngoại tình tư tưởng. 

Một năm đến mùa hội Lim mới được gặp nhau một lần. Cuồng điên lắm thì cũng phải vài dăm ba tháng mới lén lút hò hẹn gặp gỡ được một bận. Gặp nhau chỉ biết trò chuyện rồi cùng lắm là ôm nhau than khóc oán hận vì sao yêu nhau mà không đến được với nhau. 

Người đời nói tình cũ không rủ cũng về quả nhiên là thế thật. Chúng tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân. Tình yêu bị kìm nén, dồn ép mỗi lần gặp nhau là bùng phát dữ dội. Cảm thấy không thể sống thiếu nhau trong quãng đời còn lại. Chúng tôi bàn tính với nhau sẽ bỏ chồng, bỏ vợ để đến với nhau.

Nhưng chuyện bỏ chồng bỏ vợ thời của chúng tôi rất hiếm khi xảy ra. Và mọi người xem đó là chuyện kinh khủng, chuyện tày trời. Không có lí do chính đáng thì không thể cứ thế đem nhau mà bỏ chồng bỏ vợ được. 

Chúng tôi tính toán nát óc làm thế nào để bỏ được vợ được chồng một cách êm thấm, nhẹ nhàng. Càng nghĩ tôi càng trút bao nhiêu oán hận lên ông chồng, vì ông ấy mà tôi đứt gánh duyên phận với người tôi yêu.

Tôi nghĩ ngợi lung lắm mà mãi vẫn không tìm ra được giải pháp làm sao để ông chồng của tôi không còn có mặt trong cuộc hôn nhân của tôi. 

Giờ mà tự dưng nói với bố mẹ mình muốn bỏ chồng thì chắc chắn gia đình hai bên sẽ sửng sốt choáng váng vì chả có lí do gì để tôi bỏ chồng khi chồng tôi hiền lành chí thú làm ăn và yêu thương vợ con nhất mực. 

Mà phụ nữ thời tôi bỏ chồng thì nhục lắm, có gì hay ho đâu. Người đời nhìn vào sẽ chê cười đàm tiếu cho đến già. Mà nếu ôm con bỏ nhà ra đi thì cũng ngại ngùng lắm. Có đi cùng trời cuối bể cũng không thoát khỏi quá khứ ám ảnh là đã có chồng và chồng đang sống sờ sờ ở quê thì không thể hợp pháp mà bước vào một cuộc sống mới được.

Nghĩ mãi, bàn bạc mãi nát óc vẫn chưa tìm ra lối thoát. Người yêu tôi thì hứa với tôi sẽ li dị vợ nếu tôi bỏ được chồng để hai người đến với nhau. Và vì quá si mê, mù quáng, tôi đã nghĩ đến một phương án rùng rợn và dã man nhất.

Tôi đã bỏ ra cả tháng trời để nghiên cứu thứ thuốc độc gì có thể hạ độc được chồng một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng. Ngày bé tôi nhớ đến những cây cà độc dược đầy gai mọc đầy vệ đường. Mỗi lần nhìn thấy cây cà độc dược chín đỏ lúc lỉu trên cành, mẹ tôi lại dắt tay tôi và bảo tránh xa cây cà độc dược. Ăn quả của nó dẫn đến chết người đấy. 

Suốt cả tuổi thơ chúng tôi rất sợ và ám ảnh bởi màu đỏ như máu của quả cà độc dược và những chiếc gai nhọn chi chít quanh thân cây. Chỉ có những quả cà độc dược mới giúp tôi thoát khỏi chồng tôi trong lúc này. Tôi đã nhắm đến cây cà độc dược. Tôi sẽ nấu canh cà độc dược để cho chồng tôi ăn.

Thưa các anh các chị! Có ai từng vướng vào chuyện yêu đương ngoại tình, từng ở trong cuộc như tôi mới thấu hiểu được tâm trạng điên rồ của những kẻ yêu đương phi pháp mà người thường khó ai có thể hình dung nổi, chấp nhận nổi. 

Khi yêu, con người ta thậm chí sẵn sàng làm những thứ kinh khủng nhất miễn sao để có được người mình yêu. Tôi không thể bỏ chồng, không thể bước qua được sự đàm tiếu của dư luận nếu tự ý bỏ chồng theo người đàn ông khác.

Thưa các anh các chị!

Cuối cùng thời cơ cũng đã đến với tội ác của tôi. Hôm đó lợi dụng chồng ốm, không ra xưởng làm việc được. Bố mẹ chồng tôi lại đi đám giỗ làng trên không ở nhà. Tôi đã lén lút đi hái cà độc dược nấu một bát canh cho chồng ăn. 

Ngày hôm đó, người tôi bừng bừng như lên cơn sốt cao, thân nhiệt lúc nào cũng phải tầm 39 độ. Tôi vừa run, vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn với ý nghĩ tôi sẽ hạ độc chồng mình. Tôi đã nấu bát canh cà độc dược với chút thịt băm. Vừa nấu tôi vừa khóc, vừa luôn miệng hỏi tôi đang làm gì thế này. Tôi đang trở thành kẻ giết người chăng. 

Khi tôi bê bát canh lên, đỡ chồng dậy, tôi cố gắng để nói với giọng bình thường nhất mà không biết cả người tôi đỏ rực như bó đuốc run bắn vì nóng: "Mình ơi, tôi nấu bát canh cà hầm thịt mình ăn cho chóng lại sức. Mình cố gắng dậy ăn nhé". 

Chồng tôi lần đầu tiên kể từ ngày lấy nhau, bỗng dưng trong lúc ốm lại được nghe lời nói âu yếm tình cảm của vợ thì ngạc nhiên quá, cảm động quá, ngỡ vợ mình hóa ra cũng là người tình cảm và cuối cùng sống với nhau thành chồng thành vợ rồi thì lâu dần tình cảm cũng nảy nở, vợ giờ đã thay đổi hơn. 

Cảm động quá, chồng tôi cười cười trêu tôi: "Tự dưng lần đầu tiên trong đời thấy mình đối xử tình cảm với tôi, khiến tôi cảm động đang ốm cũng khoẻ luôn. Ăn bát canh mình nấu, dù có chết tôi cũng mãn nguyện". 

Cử chỉ âu yếm bất thường của tôi hình như đã khơi thông dòng chảy tình cảm vốn dĩ đè nén sâu trong người đàn ông ít lời, ít biểu hiện tình cảm như chồng tôi. Chồng tôi đang ốm mà bật dậy vui vẻ đỡ lấy bát canh từ tay vợ. 

Chồng tôi lại đùa tôi: "Ăn xong bát canh vợ nấu, anh chết cũng được rồi". Cậu con trai nhỏ của tôi đang chơi quanh quẩn ngoài nhà, tự dưng trời xui đất khiến chạy vội vào leo lên giường bố nằm chơi với bố. 

Thấy bố bê bát canh không biết có phải trời xui đất khiến hay không mà thằng bé cứ nhất mực đòi được nếm thử canh của bố. Tôi vội quát cháu chạy ra ngoài chơi và không cho cháu lại gần bố. Lúc này mồ hôi lạnh trong tôi toát ra, tay tôi run bần bật. 

Chồng tôi nhìn tôi chăm chú và hỏi: "Mình sao thế, tôi thấy mặt mình trắng bệch ra. Hay là mình bị cảm rồi". 

Tôi choáng váng xây xẩm hết mặt mày. Rồi hoảng loạn, tôi giằng lấy bát canh từ tay chồng. Mặt tái mét, tôi chạy vội ra sân và hất đổ bát canh ra khoảnh vườn. Con mực từ trong nhà lao thẳng ra tranh ăn bát canh tôi vừa đổ. 

Vừa ăn xong được mấy phút con Mực sùi bọt mép nôn mửa và nằm vật ra vườn. Tôi hoảng hốt thất thần chạy vào nhà quỳ xuống trước mặt chồng tôi và khóc. Tôi lắp bắp: "Em có tội với mình! Xin mình hãy giết chết em đi"...

(Còn nữa)
Kính thư: Hồng Hà

Lời Ban biên tập

Độc giả chuyên mục "Những câu chuyện khó tin nhưng có thật" kính mến!

Tâm trạng của một người phụ nữ trẻ lấy chồng không yêu, rồi nhớ về tình cũ, rồi ngoại tình trong tâm tưởng với người cũ, tìm mọi cách để thoát khỏi cuộc hôn nhân hiện tại, tìm mọi cách thoát khỏi người chồng một cách hợp pháp nhất để đến với người mình yêu có lẽ đó là tâm trạng mà chúng ta có thể hình dung được. 

Ngoại tình trên đời này vẫn luôn đưa những người trong cuộc đi tới những kết cục xấu, nếu không nói là có những kết cục quá bi thảm. Con người ta khi không làm chủ được bản thân để tình cảm làm mù lòa lí trí, để tình cảm dẫn dắt hành động của mình, rất dễ đi đến những sai lầm mù quáng.

Cụ Hồng Hà đã kể về những phút giây si mê, lầm lạc của cụ với người yêu cũ. Khủng khiếp hơn cả, vì yêu, vì ngoại tình trong tư tưởng mà cụ đã rắp tâm nghĩ kế để hạ độc chồng mình, để loại bỏ chồng mình cho mình rộng đường đến với tình yêu.

Cũng thật may mắn, mặc dù bị thứ tình cảm lạc lối chi phối đến mất cả lí trí, nhưng vào giây phút quyết định nhất, lương tri của cụ đã thức tỉnh, đã đánh thức cụ để cụ không sa vào một tội ác khủng khiếp mà trời không dung đất không tha. Cũng thật may, vào giây phút mù lòa nhất của trí não, cụ đã chợt bừng thức để dừng lại ở phía bên kia ranh giới của một kẻ giết người.

Chồng của cụ sẽ đối xử với cụ thế nào sau lần chết hụt ấy. Liệu trái tim của người đàn ông có đủ rộng lượng để tha thứ cho vợ mình, người mình hết lòng tôn thờ và yêu thương đã suýt rắp tâm hại mình không. Mời quý độc giả đón đọc phần còn lại của câu chuyện khó tin nhưng có thật: "Tôi nợ chồng tôi một kiếp" trong số báo tiếp theo.

Trân trọng!

ANTG CT số 200
.
.
.